Sủng tiểu thư phủ đế vương

Chương 47-48

trước
tiếp

Ám vệ thủy chung không phải là đối thủ của ngân diện, mắt thấy ngân diện sắp thoát khỏi vòng vây của ám vệ di chuyển về phía bên này, một dãy lụa trắng bay ra từ trong váy dài của Tần Liễm, quấn chặt sau lưng ngân diện nhân, một đầu khác lại bay trở về trong tay Tần Liễm.

Không biết Tần Liễm dùng thủ pháp gì, ngân diện nhân càng giẫy dụa, lụa trắng lại siết càng chặt

Thuộc hạ ngân diện nhân thấy vậy, dùng loan đao chặt xuống dãy lụa trắng, nhưng lại không cách nào khiến nó bị sứt mẻ. Mắt thấy người của Tần Liễm tiến lên bao vây, người của ngân diện đột nhiên dùng lực, cúi đầu dùng miệng cắn lụa trắng, kéo lụa trắng về phía này, Tần Liễm lực bất tòng tâm, không thể không buông lụa trắng trong tay ra.

Ám vệ Tần Liễm dù có lòng muốn kéo lụa trắng về, nhưng thuộc hạ ngân diện nhân lại đoạt trước một bước đoạt được hai đầu lụa trắng.

Ngân diện không còn bị lụa trắng trói buộc, hắn lại tiếp tục đánh về phía Tần Liễm.

Trong không khí chẳng biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm mùi hương thơm ngát, nghe thấm vào tận ruột gan, thân thể cũng bắt đầu mềm nhũn ra.

Một bóng tử ảnh đột nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt ngân diện, xuất ra kiếm hóa giải thế công của ngân diện nhân.

“Là mê hương của Thiên Hương công tử, nhanh chóng rút lui” Ngân diện ngửi được kì lạ trong không khí, che mũi, giương mắt phát hiện bốn phía đều bị binh sĩ cầm binh đuốc bao vây, thân thể lại vì có hít vào chút ít mê hương mà dần dần mất đi khí lực. Biết rõ đêm nay không còn cơ hội ra tay giết Tần Liễm, nên nhân lúc còn được mấy phần thanh tỉnh, vội vàng chạt trốn.

Lãnh Ly không đuổi theo, xoay người giải mê hương cho Tần Liễm và Thanh Linh.

Quân bảo vệ đã đến, nhìn thấy cảnh tượng hai bên bờ sông Thương ngổn ngang thi thể, bị dọa cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Lại nhìn thấy Tần Liễm không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn Tần tướng không có việc gì. Nếu vị Thừa Tướng nhất phẩm đương triều tương đối bị thánh sủng này bị ám sát bỏ mình, vậy hắn quả thật hắn cũng không còn cơ hội được sống nữa.

“Sao Thế tử lại ở đây?” Tần Liễm sau khi phân phó dọn dẹp thi thể hai bên bờ sông xong, liền hỏi Lãnh Ly.

“Vừa đúng lúc đi ngang qua” Lãnh Ly thần sắc đạm mạc nói.

“Tối nay nhờ có Thế tử ra tay tương trợ, ngày khác bản tướng sẽ đến cửa cảm tạ.” Tần Liễm khách sáo một câu.

Lãnh Ly cũng không thèm để ý, hỏi một câu: “Tại sao ngân diện lại muốn giết Tần tướng?”

“Bản tướng cũng không biết” Người muốn giết hắn nhiều vô số kể, bây giờ đoán cũng không xác định được ai: “Thế tử có quen biết ngân diện đó không?”

“Từng gặp qua một lần, lúc đó hắn đến tìm bản thế tử vì muốn nhờ bản thế tử luyện hương giúp”

“Thế tử có đáp ứng hắn không?” Thanh Linh hỏi.

“Không” Lãnh Ly trả lời gọn gàng.

“Thế tử không đồng ý luyện hương cho hắn, nên hắn phái người ám sát thế tử?” Thanh Linh nhớ tới lúc lần đầu gặp Lãnh Ly, hắn cũng bị người đuổi giết vì không chịu luyện hương, nàng thuận miệng hỏi.

Lãnh Ly gật đầu, ngay cả một câu cũng không nói.

“May mắn lúc ngươi bị ngân diện phái người truy sát gặp được bổn tiểu thư, cứu Thế tử một mạng.” Thanh Linh thuận miệng nói, da mặt dày nhắc nhở Lãnh Ly nàng chính là ân nhân của hắn.

Hai nam tử ở đó nghe vậy, sắc mặt đều có biến đổi.

Nàng nhắc tới, Lãnh Ly lại nhớ tới lúc mới gặp gỡ nữ tử này, rồi tới một màn nàng thoát y phục của hắn, gò má không khỏi nóng lên.

Tần Liễm hiển nhiên vẫn còn nhớ một màn Thanh Linh lột y phục Lãnh Ly, trong lòng thầm ăn dấm, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh đi.

Thanh Linh chợt thấy lạnh rùng mình, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt lành lạnh của hắn, thân thể theo bản năng co rúm lại. Nàng có chọc tới hắn sao? Sao lại nhìn nàng chằm chằm như vậy??

Thấy Thanh Linh co rúm lại, ánh mắt Tần Liễm lạnh dần, đáng giận, nàng vậy mà lại sợ hắn! Hắn không cho nàng sợ hắn! Ai cũng có thể sợ hắn, duy chỉ có nàng là không được.

Không còn thấy bộ dáng ôn nhuận vô hại thường ngày của Tần Liễm, lúc bị ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm vào, nàng cảm nhận được một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương và chấn động đè nén khiến người ta hít thở không thông.

Ánh mắt đáng sợ như vậy, Thanh Linh xê dịch về phía Lãnh Ly một chút, điềm nhiên như không có việc gì hỏi: “Ngân diện muốn Thế tử chế gì?”

“Mị thế”

Tần Liễm nghe vậy, sóng mắt khẽ nhúc nhích, lộ ra đau thương rồi nhanh chóng biến mất, không để cho bất luận kẻ nào phát giác.

Về mị thế, Thanh Linh cũng không xa lạ. Mị thế là tên của một loại huân hương, nó từng là trầm hương do Liên Phi – mẫu phi của Tĩnh Vương tự tay chế ra, đồng thời cũng là loại trầm hương nàng ta thường dùng nhất.

Mị thế là một loại hương hiếm thấy, mùi hương ngát động lòng người, có thể khiến cho trăm hoa đua nở, trăm ngày không biến mất.

Nghe nói, vào mùa đông lạnh đến đống băng trời đất, Liên Phi được Hoàng Thượng sủng ái nhất đi ngang qua ngự hoa viên, đi qua chỗ nào, hoa nở ngàn đóa vạn đóa chỗ đó, giống như mùa xuân muôn tía nghìn hồng.

Nhưng sau khi Liên Phi qua đời, mị thế cũng tan biến theo.

Một loại hương hiếm thấy như thế, rất nhiều các đại sư luyện hương đều muốn chế ra mị thế, để được vang danh khắp thiên hạ. Nhưng ngoại trừ Thiên Hương công tử ra, các đại sư luyện hương khác không cách nào luyện ra.

Thiên Hương công tử vì luyện ra được mị thế mà danh vang khắp thiên hạ, nhưng Thiên Hương công tử hắn hành tung luôn quỷ dị, làm việc lại rất cẩn thận, người được gặp qua hắn cực kì ít ỏi.

“Sao Thế tử lại không đáp ứng luyện mị thế giúp hắn?” Thanh Linh tò mò hỏi.

“Nguyên liệu quan trọng nhất để chế ra mị thế là mị hoa đã tuyệt tích!” Từ đó trong thiên hạ, mị thế sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Minh Lục tìm được một chiếc xa ngựa, chiếc xe ngựa kia mặc dù không thể so với cỗ xe ngựa hoa lệ bảnh bao kia, nhưng cũng coi như là rộng rãi thoải mái.

Ngồi vững vàng trong xe ngựa, ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người nào đó, lòng Thanh Linh không còn bị kéo căng như ở bờ sông trước đó nữa, dần dần trầm tĩnh lại. Lòng một khi buông lỏng, buồn ngủ cũng theo mà đến.

Mí mắt ngày càng nặng, Thanh Linh gục cái đầu xuống, lúc sắp ngủ mất lại mở to mắt ra cố gắng tỉnh táo. Có người rốt cuộc cũng nhìn không được nữa, duỗi tay kéo eo nhỏ của nàng qua, ấn đầu xuống một cái, đầu của nàng đã đặt lên cái đùi mềm mại mà co dãn của hắn.

Nàng vừa muốn đứng lên, lại bị người đè đầu lại.

“Ngủ đi, khi nào đến ta gọi ngươi” Giọng nói ôn nhuận dễ nghe của Tần Liễn như có tác dụng thôi miên, nàng lại bất chấp cả thận trọng, gối lên đùi hắn.

Không thể không nói, dùng thịt người gối đầu đúng là vô cùng thoải mái, nàng vừa nằm xuống rất nhanh đã ngủ như chết.

Hắn lo lắng nàng bị cảm lạnh, nên cởi áo khoác xuống, dịu đang đắp lên người nàng.

Nàng gối đầu lên đùi hắn ngủ say sưa, hắn lại không một chút buồn ngủ.

Ngưng mắt nhìn khuôn mặt êm dịu khi ngủ của nàng, lắng nghe tiếng vó ngựa ngoài xe, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn ra.

Thời gian yên lặng trôi qua, ấm áp nhàn nhạt như trạm trổ vẽ lại thời gian năm xưa.

Lúc đến Hộ quốc Tướng quân phủ, nàng vẫn bình yên gối đầu lên đùi hắn ngủ: “Thanh Linh, tỉnh tỉnh.” Hắn lay nhẹ, giúp nàng tỉnh táo lại từ từ.

Bây giờ hắn rất không gọi nàng dậy, nhưng bây giờ nàng và hắn còn chưa có thành thân. Nữ tử chưa lấy chồng đêm tới rồi mà vẫn chưa về, chuyện này truyền đi chung quy cũng khiến danh tiếng của nàng không tốt.

“Đừng cãi….” Nàng lầm bầm một câu, trở mình lại tiếp tục ngủ.

Hắn lập tức dở khóc dở cười.

Nhìn nàng gối đầu lên đùi hắn ngủ yên tâm đến thế, hắn ngọt ngào cười nhẹ. Một người, chỉ có thể không hề đề phòng ngươi, mới có thể không kiêng nể gì mà ngủ say trước mặt ngươi.

Sâu trong lòng nàng còn tin tưởng hắn a.

“Thanh Linh, đến rồi, mau đứng lên” Hắn bất đắc dĩ lắc lư nàng liên tục.

“Ngô….” Nàng chưa thức dậy, ngược lại lại dùng đầu nhỏ vụi vụi vào bụng hắn.

Tần Liễm bị cái đầu nhỏ của nàng không an phận vụi tới vụi lui, cảm giác tê dại chảy khắp toàn thân. Có một khắc, đầu hắn trống rỗng, không sao có thể suy tư được.


Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại.

Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ như yêu tinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu.

Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: “Đến….. đến rồi phải không?, ta….ta đi trước!”

Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng.

Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng.

Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: “Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi.”

“Siết chặc chết cũng đáng tội ngươi” Cúi đầu, hắn ngậm lấy môi nàng, hôn thật sâu. Không cho nàng cự tuyệt, mùi đàn hương đã xông vào khoang miệng, hắn điên cuồng đòi lấy. Lúc nàng sắp không chịu nổi cái hôn sâu đầy điên cuồng kia, thiếu chút nữa đã vì mất dưỡng khí ngất đi, hắn buông tha, tay ôm chặt lấy nàng.

“Bây giờ ngươi quả thật đã sắp siết chết ta” Nàng bất mãn kháng nghị, đôi môi sáng trong mê người.

Hắn nhịn một cỗ xúc động vùi xuống đáy lòng, thấp giọng nói bên tai nàng: “Cho ta ôm thêm một tí, lập tức sẽ tốt hơn” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, lực đạo trên tay cũng thả lỏng ra chút ít.

“Ừ” Nàng ngoan ngoãn không động đậy, sợ vừa động, để người nào đó nổi lên thú tính quá trớn, người bị khi phụ chắc chắn sẽ lại là nàng, nhưng đây vẫn là cửa chính của phủ Hộ quốc Tướng quân, nàng căn bản đẩy không nhúc nhích nổi người nọ.

Đè nén nỗi xúc động xuống đáy lòng đã ổn, hắn buông nàng ra, tay lại nâng mặt nàng lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vị trí giữa lông mày nàng. Hôn, không hề chứa đựng tình và sực, thánh khiết mà tràn trề quý trọng.

Lòng nàng chấn động, đầu đột nhiên lóe qua ý nghĩ muốn tin tưởng hắn.

Hắn chỉnh chu lại y phục trên người nàng, nhu hòa nói: “Trở về đi”

Lất lại tinh thần, nàng sợ hết hồn, nàng sao lại có thể dễ dàng tin tưởng một người nam nhân như vậy, chẳng lẽ kiếp trước nàng bị nam nhân toàn tâm tin tưởng kia hại còn chưa đủ thảm, tổn thương còn chưa đủ nhiều?

Nàng vội vã xuống xe ngựa chạy như trốn, đầu cũng không quay lại, xông thẳng vào phủ.

Tần Liễm nhìn bóng dáng đang chạy trốn kia, đôi mắt tối tăm âm trầm.

Một đường xông vào phủ, Thanh Linh không cẩn thận đụng vào tấm lưng ai đó, mũi nàng đau điếng. Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người trước mặt là cái người chưa quen thuộc mà cũng không phải xa lạ: “Phụ…..thân!”

Khẩu khí nàng có chút cứng ngắc, trong tiềm thức biết rõ Diệp Thiên Minh cũng không phải là phụ thân chân chính của nàng. Bởi vậy khi kêu lên một tiếng phụ thân này, khẩu khí tất nhiên sẽ còn nhiều gượng gạo.

“Ừ” Diệp Thiên Minh nhàn nhạt đáp lại, đối với khẩu khí cứng ngắc của nàng cũng không quá để tâm. Nữ nhi này của hắn vừa sinh ra là liền có một thiên sư coi bói tiên đoán nàng không hề tường mạng, cố ý bảo hắn đưa nàng đến khu viện tối tăm nhất trong phủ để ‘bỉ ổi dưỡng’, nhiều năm qua hắn cũng rất ít khi đến xem nàng. Đối với nữ nhi này, trong lòng cũng có chút áy náy.

Không thể tưởng được, nhoáng một cái đã trôi qua nhiều năm, nhị nữ nhi bị hắn ‘bỉ ổi dưỡng’ lại trổ mã đến duyên dáng yêu kiều như vậy.

“Xe ngựa của ngươi và Tần tướng bị ám sát, có sao không?” Diệp Thiên Minh dùng khẩu khí bình thường, nghe qua không có quá nhiều ân cần. Có thể nhanh như vậy đã biết được nàng và Tần Liễm bị ám sát, tin tức của hắn cũng thật linh thông.

“Đa tạ phụ thân quan tâm, nữ nhi không sao!” Thanh Linh nói.

“Ừ, không có việc gì là tốt rồi. Không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi” Diệp Thiên Minh đi về phía trước vài bước, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, dừng bước quay người lại.

“Mùng mười tháng sau đã là đại hôn của ngươi và Tần tướng, Thanh Lạc viện không phải là nơi thích hợp để ngươi ở, ngày mai ngươi chuyển vào Thủy Liên viện đi, vi phụ phái thêm vài nha đầu đến hầu hạ ngươi” Coi như đây là bồi thường của một người phụ thân như hắn, tiếp theo cũng là vì Tần tướng thân phận tôn quý, nếu để cho nhị nữ nhi tương lai là Thừa tướng Phu nhân này còn ở một góc vắng vẻ đơn sơ nhất trong phủ như Thanh Lạc viện, kia cũng quá bất công, lúc lấy chồng bị người khác nhìn thấy sẽ dễ rơi vào gièm pha.

“Lão gia, đem Thủy Liên viện đưa cho Thanh Linh có vẻ không ổn lắm đâu” Lâm thị từ chỗ hành lang đi tới, trên người còn chưa thay ra bộ y phục hoa lệ lộng lẫy tham gia dạ tiệc, cả người phục trang đẹp đẽ, quý giá kinh người.

Thủy Liên viện là nơi nằm ở sau viện Diệp Thiên Minh, là khu viện tốt nhất trong phủ. Lúc trước Thanh Ngọc luôn cầu xin lão gia đã lâu, lão gia cũng không cam lòng ban cái viện ấy cho Thanh Ngọc. Hiện thời, nha đầu Diệp Thanh Linh kia, cái gì cũng chưa nói, lão gia đã định đem viện này ban cho nàng ta, điều này làm cho lòng Lâm thị có chút vội.

“Lão gia, nha đầu Diệp Thanh Linh kia có mệnh không rõ, đầu tiên là khắc tử Đông Lăng Công chúa tỷ tỷ. Tiếp theo lại khắc Đàm Nhi. Hại Đàm nhi phải nằm trên giường bệnh nhiều năm. Hiện tại lại khắc lên người Thanh Ngọc, làm hại Thanh Ngọc hôm nay hiến vụ lại xảy ra chuyện lớn ngoài ý muốn, ném hết mặt mũi. Lão gia, mạng Thanh Linh này phải được ‘bỉ ổi dưỡng’, vạn lần không được chuyển vào Thủy Liên viện a. Theo ta thấy, đưa Thanh Linh đến Vạn Phúc Am tu một thời gian, để cho Vạn Phúc Am phù hộ, giúp sát khí trên thân vơi bớt đi, đợi đến lúc cách đại hôn hai ba ngày lại đón trở về.”

Diệp Thiên Minh nghe Lâm thị nói một hơi, lông mày vặn chặt lại, tựa như đang suy nghĩ lại lời đề nghị của Lâm thị.

Thanh Linh cười nhẹ, trong đôi mắt to trong veo như nước xẹt qua tia lạnh: “Theo như lời mẫu thân, trên người nữ nhi có loại sát khí có thể khắc chết người đúng không?”

Lâm thị không hiểu Thanh Linh hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn cẩn thận hồi đáp: “Không, là do mẫu thân phỏng đoán, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, sát khí trên người của ngươi xác thật là có khắc người.”

“Còn có thể khắc chết người?” Thanh Linh từng chữ từng chữ rõ ràng hỏi: “Nếu như có thể khắc chết người, mẫu thân cho rằng nữ nhi sẽ khắc ai?”

“Này…..” Lâm thị không biết nên trả lời như thế nào.

“Là khắc chết phụ thân? Hay là mẫu thân?” Khẩu khí Thanh Linh khiến người sợ hãi.

Lâm thị nếu trả lời theo nàng, kia không thể nghi ngờ chính là không nguyền rủa Diệp Thiên Minh chết, thì chính là nguyền rủa mình chết, hừ, thiếu chút nữa, hừ: “Thanh Linh. Ngươi sao có thể nói như vậy? Ngươi đây là muốn khắc chết phụ thân và mẫu thân sao?” Lâm thị cắn ngược lại một cái nói.

“Vậy không phải do mẫu thân nói trên người nữ nhi có sát khí có thể khắc chết người sao?” Thanh Linh vẻ mặt vô tội nói.

“Đó cũng không phải là mẫu thân nói theo lời người ta, mà đó là sự thật” Lâm thị cãi lại.

“Phụ thân, ngươi cũng cho rằng như vậy sao?” Thanh Linh điềm đạm đáng yêu hỏi, trong mắt vọt lên một tầng sương mù, không cho Diệp Thiên Minh kịp trả lời, nàng lại nói: “Ngươi thật cho rằng nữ nhi biết khắc chết người sao? Nếu như vậy, không bằng để nữ nhi chết trước, sống chỉ để khắc chết mọi người, tăng thêm tội nghiệt”

Nói xong, nàng cương quyết bay thẳng về phía cây cột ở cửa lớn kia.

Vì danh tiếng của phủ Hộ quốc Tướng quân, nàng kết luận Diệp Thiên Minh sẽ không để nàng đâm chết ở cửa phủ. Nếu không trong phủ truyền ra lời gièm pha bức chết nữ nhi, danh tiếng Diệp Thiên Minh sẽ bị tổn hao nhiều.

Quả nhiên, lúc nàng sắp đụng vào cây cột, Diệp Thiên Minh kịp thời ngăn cản nàng lại: “Thanh Linh, đừng xúc động, vi phụ cũng không cho là như thế.” Diệp Thiên Minh lo lắng nàng lại làm ra chuyện thương hại bản thân, gấp rút an ủi.

Lâm thị hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Thanh Linh sẽ tìm tới cái chết, ngầm bực bội, nha đầu kia sao có thể vì vài ba câu của nàng mà tìm chết? Tám phần là diễn kịch trước mặt lão gia mà thôi, hết lần này tới lần khác lão gia vẫn tin là thật.

“Lão gia, Thanh Linh nàng….” Lâm thị vừa định mở miệng, Diệp Thiên Minh dùng ánh mắt rét lạnh nhìn nàng, khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lập tức hóa thành lo lắng, bộ dáng từ mẫu nói: “Thanh Linh không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.