Sủng tiểu thư phủ đế vương

Chương 49-50

trước
tiếp

Thanh Linh cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, tận lực dùng giọng điệu đau thương mà tuyệt vọng, lã chã chực khóc nói: “Phụ thân, mẫu thân nói nữ nhi có mạng không rõ ràng, biết khắc chết người, chi bằng phụ thân hãy ban cho nữ nhi cái chết.”

Lâm thị vừa nghe, nóng nảy: “Thanh Linh, mẫu thân chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, ngươi đừng nên để trong lòng”

“Nhưng mẫu thân thuận miệng nói một chút như vậy khiến nữ nhi đau lòng.” Thanh Linh nức nở.

Lâm thị vội vàng cãi lại: “Nhưng ngươi không hiểu số mệnh của ngươi cũng không phải là mẫu thân bịa ra, đó là do thầy bói…..”

“Được rồi, đừng nói nữa!” Diệp Thiên Minh lạnh lùng cắt đứt lời Lâm thị, tiếp tục nói: “Buổi sáng ngày mai nàng kêu người đến dọn dẹp Thủy Liên Viện thật tốt, thu thập xong thì để cho Thanh Linh vào đó.”

“Lão gia, sao có thể vậy!” Lâm thị thét chói tai, hai tay trong hai ống tay áo rộng thùng thình không cam lòng nắm chặt thành quyền.

Thanh Linh vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn phụ thân, Thủy Liên Viện cách nơi ở của phụ thân không xa, những năm gần đây nữ nhi ngay cả mặt của phụ thân cũng rất ít khi được gặp, lại càng không thể ở bên cạnh bồi phụ thân. Bây giờ nữ nhi sắp lập gia đình, trước khi nữ nhi xuất giá lai6 được chuyển vào Thủy Liên Viện, như vậy nữ nhi có thể bồi phụ thân thật tốt rồi.”

Chính tai nghe được nữ nhi của mình nói mấy năm nay ít khi được gặp mặt, khiến cho lòng Diệp Thiên Minh không khỏi bắt đầu cảm thấy áy náy nhiều hơn.

Lâm thị không cam lòng nhìn Diệp Thiên Minh lại dễ dàng cho Thanh Linh ở trong viện tốt như vậy, hơn nữa còn để nàng phải tìm người đi an bài, suy nghĩ một chút thôi mà trong lòng đã khó chịu. Nàng lại đổi giọng điệu, tiếp tục khuyên nhủ: “Kính xin lão gia nghĩ lại a, Thanh Linh muốn chuyển vào Thủy Liên Viện cũng không phải là không được, chỉ là nàng phải xua đi sát khí ở trên người, đến Vạn Phúc Am thanh tu ít ngày rồi trở về, lão gia ngươi xem như vậy được không?” Nàng không tin lão gia cam lòng nuôi dưỡng nha đầu kia bỉ ổi kia nhiều năm như vậy, sẽ không kiêng kỵ sát khí trên người nha đầu kia.

Đến Vạn Phúc Am thanh tu? Lâm thị thật chỉ đơn giản muốn đưa nàng đi Vạn Phúc Am thanh tu? Chỉ sợ không phải như thế, đêm nay Diệp Thanh Ngọc bởi vì mặc vũ y làm từ vải Thiên Ngân Cẩm nhảy múa trong yến hội bị xấu mặt. Theo hiểu biết của Thanh Linh đối với Lâm thị, thù này, Lâm thị nhất định sẽ tính đến trên đầu nàng.

Không nói thanh tu ở Vạn Phúc Am có nhiêu cực khổ, mà khu vực gần Vạn Phúc Am cũng rất yên tĩnh, không có nhà nào ở đó, khó đảm bảo Lâm thị sẽ không động tay động chân làm gì đó với nàng.

Cho nên, nàng nhất định sẽ không đến Vạn Phúc Am. Nhìn ra được, Diệp Thiên Minh người phụ thân này mặc dù không yêu thương nàng, nhưng theo ánh mắt của hắn nhìn nàng vẫn có mang theo vài phần áy náy, nhưng chỉ bằng vài phần áy náy này, nàng có thể dựa vào nó mà diễn đến chân thật, khiến cho Diệp Thiên Minh trực tiếp cắt đứt ý niệm muốn để nàng đi Vạn Phúc Am thanh tu của Lâm thị.

“Nữ nhi nghe rõ, thì ra mẫu thân còn lo lắng trên người nữ nhi có sát khí sẽ hại chết người, vậy không bằng…..” Bộ dạng của Thanh Linh muốn nói rồi lại thôi, đứng dậy làm bộ định chạy lại cây cột đập đầu vào.

Diệp Thiên Minh lần nữa ngăn cản nàng lại, cũng không thèm nhìn tới Lâm thị, hắn đã mất kiên nhẫn trách mắng: “Nàng không thể bớt nói lại một chút sao?”

Lâm thị tức giận đến ngón tay đều phát run, hung dữ trừng mắt Thanh Linh.

“Phụ thân, bởi vì có cái gọi là sống chết có số, nữ nhi tin tưởng cái chết của mẫu thân (Mẹ ruột của chị ấy) không phải tất cả đều do sát khí trên người nữ nhi làm hại. Mà Nhị ca bị bệnh nặng cũng có lẽ là do trùng hợp, còn về phần mẫu thân (Lâm thị) nói sát khí trên người nữ nhi khắc đến tới Đại tỷ, hại Đại tỷ bị xấu mặt ở trên yến tiệc, này cũng quá mức hoang đường.” Diệp Thanh Ngọc làm ra trò hề đề người ta chê cười, đó cũng là do mẹ con các người tự làm tự chịu, đừng hòng hắt nước bẩn lên đầu nàng.

“Không phải là sát khí làm hại, vậy chẳng lẽ thật sự là do Thanh Linh động tay động chân lên vũ y của Thanh Ngọc sao?” Lâm thị vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo lại làm ra bộ dáng như đau lòng nói: “Aiz, ngươi, đứa nhỏ này, tâm tư sao lại độc ác như thế…..”

“Đợi chút, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, cái gì gọi là ta động tay động chân lên vũ y của Đại tỷ? Vũ y mà Đại tỷ mặc để nhảy múa trên Khánh Công yến vốn không phải là cái vũ y gì, mà đó là bộ y phục lần trước chưa được nữ nhi cho phép thì mẫu thân đã phái người đến Thanh Lạc viện cướp đi rồi.”“Cướp y phục? Chuyện này là thật?” Sắc mặt Diệp Thiên Minh âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm thị.

“Đương nhiên là không phải rồi, lúc ấy…..” Lâm thị vội vàng phủ nhận.

“Mẫu thân, lúc đó có không ít hạ nhân nghe được ngài phái người đến Thanh Lạc viện lấy đi y phục đó.” Thanh Linh oán trách nói.

Diệp Thiên Minh nhìn Lâm thị lộ rõ ra thần sắc thất vọng: “Hừ, cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà nàng lại càng ngày càng sống thụt lùi.”

Nhìn thần sắc thất vọng trên mặt Diệp Thiên Minh, sắc mặt Lâm thị đại biến: “Lão gia, không phải như vậy, bộ y phục kia là do ta dùng tận năm bộ y phục mới để đổi với Thanh Linh, Thanh Linh lúc đó cũng đồng ý rồi.”

“Người là mẫu thân, người nói muốn đổi, nữ nhi liền không dám cãi lại.” Thanh Linh thấp giọng nói, nhưng vẫn rơi vào trong tai của Diệp Thiên Minh và Lâm thị.

Trong lời nói ngầm biểu lộ rằng nàng là bị Lâm thị bức bách lắm mới đồng ý đổi lấy năm bộ y phục kia.

“Lão gia…..” Lâm thị nóng lòng muốn giải thích, nhưng Diệp Thiên Minh lại không cho nàng ta cơ hội để giải thích.

“Hừ, đường đường là Phu nhân của Hộ quốc Tướng quân, lại đi đoạt y phục, cường thế áp bức người khác đổi y phục, cuối cùng còn hại Thanh Ngọc xấu mặt ở yến tiệc, khiến cho lão phu mất hết mặt mũi. Ta thấy ngươi cũng không cần phải nói thêm gì nữa, ngày mai ngươi cũng không cần kêu người đi dọn dẹp Thủy Liên viện nữa, mà nên thu thập đồ đạc của ngươi rồi nhanh chóng đến Vạn Phúc Am thanh tu một thời gian đi!” Diệp Thiên Minh tức giận không kìm được.

Mặt Lâm thị lúc đỏ lúc trắng: “Lão gia, không phải như thế, ngươi nghe ta giải thích…..”

“Người đâu, đưa Nhị tiểu thư trở về phòng.” Diệp Thiên Minh giận dữ, không quan tâm tới Lâm thị, sau khi gọi người đưa Thanh Linh về xong cũng liền phẩy tay áo bỏ đi.

Ánh mắt Lâm thị nhìn Diệp Thiên Minh đi xa, trong lòng lạnh lẽo. Nàng vừa cập kê đã gả cho hắn, lúc đó nàng là chính thất, về sau Đông Lăng Công chúa nhìn trúng hắn, muốn gả cho hắn nhưng vì không muốn để cho Đông Lăng Công chúa bị ủy khuất, lại dám để cho nàng đường đường là chính thất xuống thành thiếp thất, khiến nàng vô cùng ủy khuất. Thật vất vả Đông Lăng Công chúa mới chết đi, sau khi nàng được hắn khôi phục vị trí chính thất Phu nhân thì hắn lại đi chinh chiến ở ngoài hàng năm. Nhiều năm qua, chỉ có một mình nàng xử lý mọi chuyện trong ngoài của phủ Tướng quân, nàng dễ dàng lắm sao.

Hiện tại nha đầu kia nói bất quá cũng chỉ mới có mấy câu, hắn đã không nể mặt mũi mà khiển trách nàng, còn phân phó nàng đến Vạn Phúc Am thanh tu, tình phu thê cũng chỉ đạm bạc như thế, thật khiến nàng cảm thấy lòng càng lạnh giá.

Vừa mới chuyển vào Thủy Liên viện, tâm tình của Thanh Linh vô cùng tốt quan sát mọi thứ ở bên trong bên ngoài nơi này.

“Diệp Thanh Linh, trước kia là ta xem thường ngươi, ngươi hại Thanh Ngọc còn chưa đủ, bây giờ còn làm ly gián tình cảm giữa mẫu thân và phụ thân, hại mẫu thân bị ép buộc đi Vạn Phúc Am thanh tu một thời gian. Ngươi đúng là đồ sao chổi chuyển thế, hại hết người này đến người khác.” Diệp Tự đột nhiên xuất hiện sau lưng Thanh Linh, vừa mở miệng đã mắng Thanh Linh máu chó đầy đầu.16

Thanh Linh xoay người, đưa mắt nhìn nam tử đang mắng nàng, dáng vẻ của nam tử rất dễ nhìn, mày rậm mắt sáng như sao, mặt như ngọc, khí chất phi phàm. Nhưng vẻ giận dữ của hắn, lại làm bớt đi mấy phần tuấn dật.

“Đại ca, chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay không?” Lại có thêm một giọng nói khác truyền đến, người đến là Diệp Đàm mặc y phục màu xanh.


Dưới cây ngô đồng, nam tử một thân thanh sam theo gió mà đến. Thân hình hắn gầy gò, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy vẫn như cũ vô cùng tuấn mỹ.

Diệp Tự nhìn thấy người tới, nhíu mắt lại, lộ ra sự khinh thường.

“Hừ, Diệp Thanh Linh, ngươi đừng vội vui mừng, coi chừng gặp báo ứng!” Tay của Diệp Tự chỉ vào Thanh Linh bực tức nói, vẫy vẫy ống tay áo, sải bước rời đi.

Diệp Đàm nhìn Diệp Tự rời đi, không rõ chuyện gì: “Linh Nhi, Đại ca sao vậy?”

“Nhị ca, sao ngươi lại tới đây??” Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Đàm, nàng lại có chút đau lòng.

“Ngươi chuyển đến Thủy Liên Viện, ta đến để xem ngươi một chút!” Diệp Đàm nói: “Đúng rồi, tại sao vừa rồi Đại ca lại mắng ngươi như vậy??”

“Không có gì, chỉ là đã xảy ra chút ít hiểu lầm mà thôi, lát nữa ta sẽ đi giải thích rõ ràng với Đại ca, Nhị ca không cần lo lắng.” Sở dĩ nàng nói như vậy, chỉ là không muốn Nhị ca vì chuyện của nàng mà lo lắng, yên tâm chăm sóc thân thể là tốt rồi.

Diệp Tự, còn lâu nàng mới đi tìm hắn để giải thích, đối với mẹ con Lâm thị, nàng làm như vậy cũng không có gì gọi là nên áy náy. Về phần Diệp Tự hắn thật sự hiểu lầm cũng tốt, giả bộ hiểu lầm cũng được, nàng đều không quan tâm.

Diệp Đàm cưng chiều sờ sờ đầu nàng: “Có một số việc chỉ cần không thẹn với lương tâm là tốt rồi, không cần nói nhiều gì hết, bởi vì đối với nhiều người có nói nhiều lời hơn nữa cũng là vô ích.” Hắn giống như đã nhìn thấu được cái gì, có vẻ vô tình hay cố ý nói.19

Lòng Thanh Linh vừa động, trong số người thân bên trong phủ người thật lòng yêu thương nàng cũng chỉ có một mình Nhị ca, có thể hiểu được nàng cũng chỉ có thể có một mình Nhị ca.

Ban đêm, hoa quỳnh trong Thủy Liên Viện đua nhau nở, đẹp không sao tả xiết.

Thanh Linh đẩy cửa sổ ra, hít mùi hoa nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ, cảm giác cả người đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Một đạo mị ảnh bay vào Thủy Liên viện, xuất hiện ở trước cửa sổ Thanh Linh.

“Tiểu thư, Linh Y Cốc chủ gửi thư cho ngài.” Người đến là Vô Ảnh, một đoạn thời gian trước nàng đượcThanh Linh phái đi Linh Y Cốc đưa thư cho Bạch Khách Du.

Thanh Linh vừa nhận thư nhanh chóng nhìn qua một lần: “Sư phụ nói biết được tin tức ta còn sống hắn rất vui mừng, hắn còn nói hắn sẽ không ra khỏi cốc, muốn hắn chữa trị cho Diệp Đàm thì phải tự đưa Diệp Đàm đến Linh Y Cốc”

Muốn đưa Diệp Đàm đến Linh Y Cốc thật cũng là chuyện khó khăn đối với Thanh Linh, Linh Y Cốc xa xôi, thân thể của Diệp Đàm lại mang bệnh vô cùng suy yếu nên không thể đi đường xa. Nhưng tính tình sư phụ vốn nói một là một mà hai là hai, hắn nói sẽ không ra khỏi cốc vậy thì nhất định sẽ không ra.

Chuyện nàng đưa Diệp Đàm đi Thanh Y Cốc, nàng còn cần phải thương lượng lại với Diệp Đàm và phụ thân một chút.

Bên trong Mặc Trúc viện, kỳ hoa dị thảo trải rộng, bốn phía yên tĩnh.

Thanh Linh đi vào Mặc Trúc viện, liền nhìn thấy bên cạnh một đám hoa cỏ rực rỡ có một cái ghế nằm, Diệp Đàm đang nằm ở trên đó phơi nắng.

Ánh mặt trời màu vàng kim chiếu lên người hắn, tựa như tỏa ra một vòng hào quang, tuấn mỹ thần thánh khiến cho người khác nhìn vào đều phải hóa thành đui mù.

“Linh Nhi đến rồi!” Trong mắt Diệp Đàm hiện lên tia vui mừng, chậm rãi từ trên ghế nằm đứng dậy.

Thanh Linh đi đến bên cạnh Diệp Đàm, lập tức có người lấy đến một cái ghế cho nàng ngồi xuống, sau khi ngồ xuống nàng liền hỏi Diệp Đàm: “Hôm nay Nhị ca cảm thấy thân thể thế nào?”

“Vẫn như cũ, không tốt cũng không xấu.”

“Nhị ca có biết trong thân thể ngươi có cổ trùng hay không?” Sau khi Thanh Linh để cho Diệp Đàm kêu hạ nhân xung quanh lui xuống rồi hỏi.

Diệp Đàm lắc đầu, thần sắc nhàn nhạt, đối với chuyện trong cơ thể có cổ trùng hay không dường như không hề quan tâm chút nào.

“Nhị ca bệnh nặng, lại không có người đại phu nào tra ra được nguyên nhân, đều là bởi vì trong cơ thể Nhị ca có cổ trùng, nếu nói Nhị ca bị bệnh nặng như vậy thật ra là do cổ trùng trong cơ thể phát tác mà thôi. Về phần loại cổ trùng đang tồn tại trong cơ thể Nhị ca là loại gì, ta cũng không biết. Cốc chủ Bạch Khách Du của Linh Y Cốc có lẽ sẽ có cách loại bỏ được cổ trùng trong thân thể của ngươi, giúp thân thể ngươi tốt hơn. Nhưng Cốc chủ Linh Y Cốc không dễ dàng ra khỏi cốc, hôm nay ta đến là muốn hỏi Nhị ca, ngươi có bằng lòng đến Linh Y Cốc chữa bệnh hay không?”

Đôi mắt trong suốt linh hoạt kì ảo của hắn nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, như có điều đang suy nghĩ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi làm sao biết được trong người ta có cổ trùng?”

“Này…., ta không thể nói cho ngươi biết.” Nàng không thể nói là mình biết y thuật, là do bản thân nàng tự chẩn đoán được a. Một nữ nhi bị phụ thân coi thường mà nuôi dưỡng, rất ít đi ra ngoài, bảo biết dùng y thuật thì ai sẽ tin: “Nhưng xin Nhị ca hãy tin ta, ta chắn chắn sẽ không hại Nhị ca.”

“Nhưng nghe nói Linh Y Cốc khó tìm, với lại ở đó kỳ môn thuẫn trận trãi dài xung quanh, dù tìm được cũng không thể dễ dàng đi vào.” Diệp Đàm nói.

“Chuyện này Nhị ca không cần phải lo lắng, ta chỉ muốn biết là Nhị ca có đồng ý đi hay không thôi.”

“Nếu như Cốc chủ Linh Y Cốc có thể trị được cổ trùng trong cơ thể ta, vậy ta đồng ý đi thử một lần.” Hắn không do dự đồng ý.

Hắn không hoài nghi mà đáp ứng nhanh như vậy, Thanh Linh không khỏi sững sờ một tí, chần chờ nói: “Chẳng lẽ Nhị ca không nghi ngờ ta sao?”

“Hoài nghi ngươi cái gì?” Hắn hỏi ngược lại.

“Không nghi ngờ tại sao ta lại biết trong cơ thể ngươi có cổ trùng hay sao? Tại sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy?”

“Vậy bây giờ Linh Nhi là muốn nói cho ta biết vì sao ngươi lại biết sao?”

Nàng lắc đầu, chính nàng cũng không biết mình nên giải thích thế nào.

“Sao lại không được, ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi. Ngươi là muội muội ta, ta tin ngươi, tin ngươi sẽ không hại ta.”

Hắn luôn thấu hiểu lòng người như vậy, cho dù nghi ngờ nàng, nhưng nàng không nói, hắn sẽ không ép nàng, có thể làm muội muội của hắn, cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Cảm ơn!” Cảm ơn hắn đã tin tưởng nàng như thế.

Đường xá từ Hạ Thành đến Linh Y Cốc vô cùng xa xôi, Thanh Linh lo lắng thân thể của Diệp Đàm không chịu nổi, nên đã viết cho hắn một đơn thuốc bồi dưỡng thân thể trước, đợi đến khi thân thể hắn tốt hơn thì sẽ lên đường đi Linh Y Cốc.

Tạm thời nàng không muốn những người khác trong phủ biết chuyện nàng biết y thuật, vì vậy khi lúc viết xuống đơn thuốc, nàng thỉnh cầu Diệp Đàm không cần để cho người khác biết đơn thuốc này là do nàng viết.

“Chuyện đi Linh Y Cốc, ta còn cần nói trước một tiếng với phụ thân.” Sau khi Diệp Đàm nhận lấy phương thuốc lại nói.

“Đúng rồi.” Nàng còn đang lo không biết nên mở miệng nói với Diệp Thiên Minh thế nào, bây giờ hắn có thể chính miệng nói ra chuyện đi Linh Y Cốc với Diệp Thiên Minh, điều này không còn gì tốt hơn.

Thời tiết đẹp đẽ, mây trắng trên không trung liên tục thay đổi muôn hình vạn trạng, đẹp không sao tả xiết.

Tâm tình Thanh Linh rất tốt đi ra ngoài dạo với Hương Thảo, trong lúc lơ đãng, nàng giống như nhìn thấy phía trước cách đó không xa có bóng dáng bạch y quen thuộc. Nhìn kỹ thì phát hiện, bóng dáng quen thuộc kia quả nhiên là Tần Liễm.

Tần Liễm đùa bỡn một thanh sáo bạch ngọc tinh xảo trong tay, bạch y nhẹ nhàng lay động đi tới một nơi gọi là Túy Lâu.

Túy Lâu nổi tiếng là nơi phong nguyệt (Nơi mua vui) nhất trong Hạ Thành, cũng là nơi biểu diễn nổi danh nhất Nam Hạ Thành. Bên trong không những có mỹ nam tử dung nhan khuynh thế, mà còn có những cô nương xinh đẹp như hoa.

Thanh Linh nhìn thấy bóng người kia đi vào Túy Lâu, ánh mắt chợt lóe qua một tia sáng khác thường. Xoay người mang theo Hương Thảo đi vào một cửa hàng may y phục.

Sau một lúc lâu, từ bên trong cửa hàng may y phục xuất hiện một vị công tử tuần mỹ tay cầm quạt xếp. Hắn mặc một thân áo xanh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, bước chân chuyển động tao nhã, toàn thân lộ ra một cỗ linh khí dồi dào.

Theo sau hắn là một gã sai vặt có khuôn mặt thanh tú, sau khi trở ra khỏi cửa hàng may, hắn và gã sai vặt liền đến trước cửa lớn Túy Lâu nơi có lượng khách đến nhiều như mây.

Gã sai vặt sau khi nhìn thấy bước chân của chủ tử dừng lại là trước cửa Túy Lâu, kinh ngạc trừng lớn mắt, hắn vội tiến lên giật nhẹ ống tay áo chủ tử nhà mình: “Tiểu thư….”

“Hả?” Nam tử áo xanh ngoái đầu nhìn lại, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn gã sai vặt một cái.

“Ách, công tử, ngươi thật sẽ không muốn đi vào Túy Lâu sao?”

Nam tử mặc áo xanh chính là Thanh Linh, còn gã sai vặt đi theo phía sau chính là Hương Thảo.

“Đúng rồi, bản công tử muốn đi vào đó để tìm cho Hương Thảo một phu quân tốt.” Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là vì nhìn thấy người nào đó đi vào nơi có tiếng là trăng hoa nhất Hạ Thành, trong lòng âm thầm ăn dấm đồng thời cũng có chút tò mò, muốn đi vào bên trong thăm dò một chút.1

Hương Thảo nghe vậy, lập tức khóc lóc thảm thiết: “Công tử, không cần a, Hương Thảo muốn cả đời đều được ở bên cạnh công tử mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.