Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 220

trước
tiếp

CHƯƠNG 220

“Mò mò…”

Câu trả lời của cậu bé không đúng trọng tâm, anh hỏi mấy câu liên tiếp đều vô ích.

“Không thể lãng phí thời gian ở đây nữa, tôi phải sang phòng khác xem xét thôi.” Bề mặt vết thương ở lòng bàn tay đã thối rữa khiến bàn tay ngứa ran và đau nhói.

Khi đến thượng nguồn rãnh nước, tôi vừa túm được hàng rào sắt, không ngờ cậu bé cũng đi theo.

Cậu ta học theo tôi, một tay nắm hàng rào sắt hoen rỉ, miệng vẫn cười ngốc nghếch, cánh tay còn lại chỉ sang phòng cách vách: “Khóc, khóc, khóc.”

“Là tiếng khóc của phụ nữ đúng không?” Tôi có chút tò mò, nhìn kỹ khuôn mặt thiếu niên, bởi vì bị sứt môi nên khuôn mặt trông có chút kỳ cục, bởi vậy rất dễ bỏ qua một số chi tiết.

Ví dụ như đôi mắt trong veo của cậu bé và những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu ta.

“Cậu tên là gì?”

“Tống Tiểu, Tiểu Uông.”

Cái tên quen thuộc khiến tôi liên tưởng đến một người khác: “Thì ra đứa trẻ trước mặt là anh trai của Tống Tiểu Phượng. Rốt cuộc nhà bọn họ đã đắc tội với ai mà ra nông nổi này chứ?”

Khi các căn phòng lần lượt được mở ra, tôi càng thêm tò mò về sự thật.

Gỡ bỏ hàng rào sắt và bước vào căn phòng tiếp theo, phán đoán tiếng bước chân trước đó, bây giờ tôi đang ngày càng tiến gần đến cuối hành lang.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không mà mùi hôi thối tôi đã quen thuộc dường như đã trở nên nồng hơn một chút, khi chui ra từ trong mương nước thì thấy toàn là máu.

“Máu tanh.”

Những gì hiện ra trước mắt tôi bay giờ không phải là cảnh những xác chết bị phanh thây mà là những bức tranh đẫm máu.

Nó giống với cảm giác đầu tiên khi bước vào phòng bệnh của Tưởng Thi Hàm, chỉ khác là những bức tranh trước mắt tôi lần này không phải được vẽ bằng son môi hay bằng thuốc đỏ, mà là bằng máu thật.

Lớn có nhỏ có, nhuốm đầy mùi máu tanh gớm ghiếc.

Tôi đứng ngẩn ngơ trong mương nước, giống như bị bàn tay to đầy máu bóp nghẹt cổ, ánh mắt kinh hãi nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở góc phòng giam nơi có một người phụ nữ đang bị xích lại.

Chân tay, cổ và mọi khớp xương của cô ta đều bị xích lại.

Cô ta cũng đang nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt ngấn lệ, miệng nói ra những lời kỳ lạ như thể đang hát.

“Một khi đã xác định là chất liệu tốt thì không thể để họ rời đi một cách lãng phí.”

“Mỗi phòng bệnh đều là một xưởng gia công tối mật. Một khi người nào bị ống dẫn truyền dịch trói lại thì họ phải khoanh tay chịu trói.”

“Họ bị cuốn hút bởi quá trình gia công và coi quá trình gia công là thú vui và hiệu suất.”

“Họ nhấn mạnh sự tinh tế và chú trọng tính kiên nhẫn.”

“Nếu không có ai phản đối thì có thể tháo các bộ phận ra, rửa sạch, khử trùng, sơn chống gỉ và đánh bóng.”

“Sau đó dựa theo bản vẽ xây dựng của nhà xác và lắp ráp lại thành một món quà cho quỷ dữ.”

Tôi di chuyển chậm rãi trong rãnh nước, tiếng hát của người phụ nữ dường như có một sức mạnh đặc biệt có thể khiến người ta dựng tóc gáy.

“Cô là…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.