Phòng Livestream Địa Ngục

Chương 216

trước
tiếp

CHƯƠNG 216

Tôi dùng sức nặn máu ở vết thương, nhưng hiệu quả không được tốt lắm.

“Anh bị thương sao?” Ánh mắt Giang Phi lộ ra chút lo lắng, đây là biểu hiện tự nhiên, không phải cố tình, ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra: “Anh, anh lại đây.”

Giang Phi ngượng ngùng ra hiệu cho tôi, cô ta bị dây xích khóa lại nên phạm vi cử động rất hạn chế. Lúc tôi đang cảm thấy bối rối thì người phụ nữ này đã xé một mảnh vải từ trên bộ đồ ngủ cao cấp của mình.

Cô ta dùng một tay che cái bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, tay kia vẫy tôi: “Băng bó lại đi.”

Tôi nhìn ra được lòng tốt của Giang Phi.

Tôi đứng dậy đi về phía cô ta, nhưng vừa bước qua mương thì cô ta lại hét lên một tiếng khiến anh sợ hãi ngồi xổm xuống, nín thở lắng nghe động tĩnh ở hành lang ngoài cửa.

Một lúc lâu sau thấy không có tiếng bước chân vang lên thì tôi mới yên tâm, tôi cau mày nhìn Giang Phi: “Cô định làm gì thế?”

“Anh.” Cô ta cắn môi quay mặt sang một bên: “Quần của anh đâu?”

Cô ta nhắc thì tôi mới cảm thấy xấu hổ, bàn tay đang chìa ra bỗng dừng lại trong không trung, bây giờ đi qua cũng không được mà không qua cũng không xong.

“Cô cầm miếng vải trước đi, vết thương của tôi đang bị nhiễm trùng nên tạm thời không thể băng bó được.” Tôi nghiêm túc nói xong thì ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Cái quần đang ở trong túi ni lông, lát nữa tôi còn phải đi đến các phòng khác kiểm tra nữa, cho nên không cần mặc vội.

Lúc đầu tôi cũng không quan tâm, nhưng sau khi Giang Phi nhắc thì tôi cảm thấy trên người có chút lạnh.

“Được rồi, vừa rồi là tôi không tốt, bây giờ tôi hỏi cô vài vấn đề, cô phải thành thật trả lời tôi.” Giang Phi đỏ bừng mặt, tôi cũng không biết cô ta đang suy nghĩ bậy bạ cái gì, cho nên đi thẳng vào vấn đề.

“Ừm, anh hỏi đi.”

“Lúc bị bắt cóc, cô có nhìn rõ mặt hay một số đặc điểm trên người đối phương không? Mặt mũi và trang phục gì đó, nói càng chi tiết càng tốt.” Tôi tràn đầy mong đợi, nhưng câu trả lời của Giang Phi như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi.

“Tôi không biết gì cả, tôi vốn đang ở nhà, sau đó cảm thấy buồn ngủ, khi tôi mở mắt ra thì đã ở đây rồi.”

“Nói như vậy là cô đang ở nhà, sau đó đột nhiên mất ý thức đúng không?” Tôi sờ sờ cằm, cảm thấy khó hiểu: “Trước khi hôn mê cô có uống mấy loại nước uống hay uống thuốc an thần gì không?”

Giang Phi lắc đầu: “Không có, tôi không uống gì hết.”

Khi cô ta mất tích, tôi đã được cảnh sát Trần đưa đến hiện trường đầu tiên của vụ án, lúc đó tôi cũng quan sát thấy cửa ra vào và cửa sổ đều nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cạy. Hơn nữa, Trần Kiến Quốc cũng nói Giang Phi ra ngoài một mình, không bị bắt làm con tin.

“Không loại trừ khả năng người quen gây án, ngày thường cô có từng bị mộng du không?”

“Chưa bao giờ, ngày hôm đó tôi mất ngủ nên đi ngủ rất muộn.” Cô ta lén lút nhìn tôi, đối tượng khiến cô ta bị mất ngủ đang ngồi cách đó không xa, tuy rằng biết không phải lúc nhưng tim cô ta vẫn đập rất nhanh.

“Vậy thì thật kỳ quái.” Giang Phi không cần thiết phải nói dối, trừ khi đây là một trò hề cô ta tự biên tự diễn, tôi có chút không cam lòng: “Trước khi cô cảm thấy buồn ngủ thì có xảy ra chuyện gì bất thường không? Đừng vội trả lời, suy nghĩ cho kỹ, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”

Giang Phi đưa tay ôm mặt, thẳng thắn mà nói thì dáng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của người phụ nữ này rất xinh đẹp: “Đêm đó tôi không ngủ được nên đứng dậy mở cửa sổ hóng gió đêm để bình tĩnh lại. À đúng rồi, hình như tôi nghe thấy tiếng hét thảm của công chúa, lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mê, không biết có phải thật hay không nữa.”

“Doberman là giống chó quý hiếm, nó rất hiền lành và nghe lời chủ, nhưng khi gặp người lạ thì rất hung dữ và dũng cảm.” Tôi chìm trong suy nghĩ, đêm Giang Phi mất tích, đúng lúc tôi ở bệnh viện để truy tìm Giáng đầu sư, phương hướng đối phương biến mất cuối cùng cũng là phía Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.