Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 860

trước
tiếp

Chương 860

Trương Thanh Trà lạnh lùng hỏi Trân Thành Niệm: “Anh đã nói gì với Nhạc Cận Ninh rồi?”

Trần Thành Niệm im lặng, nhìn ánh mắt cảnh giác của Trương Thanh Trà, thì trong lòng cảm thấy buồn bực.

Chẳng lẽ trong lòng Trương Thanh Trà, anh lại là người đi hại cô ta sao?

Chẳng lẽ bây giờ Trương Thanh Trà còn không tin tưởng anh sao?

Sau vài giây im lặng, Trân Thành Niệm khàn giọng nói: “Em nghĩ anh sẽ nói gì với cậu ấy? Trương Thanh Trà, đến anh mà em còn không tin tưởng sao?”

Trương Thanh Trà cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thành Niệm. Từ trong mắt anh, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chính mình. Cô biết giọng điệu vừa nấy của mình không tốt lắm, nhưng từ khi có đứa con của Trần Thành Niệm, cô cũng trở nên có phần tự †in hơn trước.

Cô biết là Trân Thành Niệm muốn giữ lại đứa bé trong bụng cô. Hơn nữa, Trần Thành Niệm yêu cô, dù thế nào thì Trần Thành Niệm cũng sẽ giúp cô.

Vì vậy, gân đây cô đã thả lỏng cảnh giác trước mặt Trần Thành Niệm, không tiếp tục diễn kịch nữa.

Trương Thanh Trà biết mình sai nên hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Xin lỗi, vừa rồi em quá mệt mỏi, ngày nào cũng căng thẳng nên có hơi mất kiểm soát. Xin lỗi. Nếu như Cận Ninh biết hết chân tướng rồi không bao giờ cần đến em nữa, thì em thực sự không biết cuộc sống của em còn nghĩa lý gì Vừa nói dứt lời, cô nhìn thấy Trần Thành Niệm khẽ run lên. Sau đó, anh nói: “Cận Ninh sẽ không biết sự thật đâu.”

“Cám ơn, Thành Niệm. Thật may là có anh. Bằng không, em thật sự không biết phải làm sao bây giờ.” Trương Thanh Trà cười thầm trong lòng, cô đã đạt được mục đích.

Như vậy là cô không còn phải lo lắng về việc Trần Thành Niệm có nói cho Nhạc Cận Ninh biết sự thật hay không.

Trong khi đó, Niệm Ninh uống thuốc xong thì cảm thấy hơi đói.

Vì thế nên cô đành phải xuống lầu bảo người giúp việc nấu cho mình vài món.

Chú Vương ở phòng khách nhìn thấy   Niệm Ninh đi xuống, cảm thấy hơi bất ngờ. Chú bước đến, thấy sắc mặt cô vẫn còn nhợt nhạt, liền nhanh chóng tới đỡ cô. ‘Thưa mợ, có phải mợ thấy đói bụng nên mới đi xuống đây không?”

“Ừ” Niệm Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi vừa mới bảo nhà bếp chuẩn bị chút gì đó thanh đạm cho tôi ăn.”

Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác thèm ăn, nhưng dù sao thì ít nhiều gì cô cũng vần phải ăn cho đứa con trong bụng.

Nhìn thấy Niệm Ninh chủ động đòi ăn, chú Vương rất vui mừng, vội vàng xuống bếp thông báo cho đầu bếp làm thêm một ít bánh ngọt để Niệm Ninh bồi bổ.

Niệm Ninh một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngẩn người.

Chú Vương từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô ngồi ở đó một mình liền bước nhanh tới, cười nói: “Sau này, nếu mợ thấy đói bụng, hoặc là có nhu cầu gì, có thể ấn vào đường dây nội bộ ở đầu giường, tôi sẽ chạy tới. Như vậy sẽ không cần phải phiền mợ tự mình đi xuống.”

Niệm Ninh dựa vào ghế sô pha, nhìn về phía màn hình TV trước mặt: ‘Ở trong phòng cả ngày thật nhàm chán.

Xuống dưới đi lại một chút cũng tốt, tốt cho cả đứa bé trong bụng nữa.”

“Mợ nói đúng, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ là quan trọng nhất.” Thấy tâm trạng của Niệm Ninh vẫn ổn định, chú Vương lập tức nói.

Niệm Ninh nghe vậy, dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt chợt mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.