Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1359

trước
tiếp

Chương 1359: KẾT THÚC (99)

Đêm lạnh như nước, từng đám mây thỉnh thoảng tụ lại, thỉnh thoảng tan đi, ánh sao cũng dần dần tan đi.

Biệt thự nhà họ Trang lập tức rơi vào trong bóng đêm, chỉ có đám vệ sĩ thật cẩn thận lặng lẽ đi lại, vầng trăng trên bầu trời rốt cuộc muốn ẩn nấp vào màn đêm, không đến bao lâu, một tràng tiếng bước chân truyền đến thật rõ ràng mà nặng nề, thậm chí mang theo tiếng “Sột soạt” của đuôi váy màu tím thật dài, Điệp Y im lặng không lên tiếng, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo, theo đám sương dần dần phủ xuống, nghe lời căn dặn của Trang Hạo Nhiên đi về nghỉ, nhưng vẫn chậm rãi đi về phía rừng cây, những đêm khuya chưa từng ngủ một giấc nào, vừa nhắm mắt lại thì thân thể giống như bị người kẹp lấy tung lên, lôi kéo mình thật mạnh, không để cho mình bị bắt đi, đó là một thân thể ấm áp —

Sương rơi càng lúc càng nhiều, khắp rừng cây như mờ như ảo, vắng lặng không một chút tiếng động.

Điệp Y tiếp tục cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt giống như không có ánh sáng, lại vô cùng cảnh giác.

Đột nhiên một âm thanh giống như từ trong giấc mơ xa xôi truyền đến, giống như buồn bã đã lâu, vừa giống như mắc bệnh không khỏi, tóm lại giống như mang theo sự thương tiếc sinh mệnh.

Điệp Y lập tức dừng người, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, đứng ở trong đám sương mù, nhìn về phía đám sương trong rừng cây ở trước mặt, thân thể lập tức cứng ngắc, cả người tràn lên hơi thở đề phòng, nhìn chằm chằm đám sương mù này, rõ ràng biết phía trước có vật khác thường, hơn nữa gần như có hai sinh linh trở lên, đôi tay cô khẽ nắm thành quả đấm, nhìn chòng chọc phía trước.

Một cơn gió chậm rãi thổi qua, dường như mang đi đám sương mù, rốt cuộc âm thanh buồn bã kia truyền đến có chút rõ ràng.

Điệp Y lập tức cứng đờ, hai mắt mở to, âm thanh buồn bã này đã nghe hàng ngàn lần trong mơ, không thể tin nổi nhìn nhìn từng đám sương mù phía trước, lần đầu tiên trong đời giống như có tình cảm của con người, bi thương, đau đớn, kinh ngạc, vui mừng, sợ hãi, chấn động nhìn về phía trước, thậm chí hai tròng mắt rưng rưng nước mắt, vẫn không thể tin được, thậm chí nơi lồng ngực truyền đến từng hơi thở nặng nề—

Quả nhiên, gió thổi lớn dần, đám sương mù kia cuối cùng từ từ tan đi, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi đen cùng quần tây đen, đứng ở trong sương mù phía trước, sâu lắng đau lòng nhìn Điệp Y—

Hai tròng mắt Điệp Y rưng rưng, nhìn thấy bóng dáng thâm trầm của Lãnh Mặc Hàn ở trước mặt, càng kích động thở gấp, mang theo chờ mong và cảm giác khó hiểu, lại cúi đầu chăm chú nhìn đám sương mù bên cạnh anh.

Không đến bao lâu, đám sương mù rốt cuộc tan đi rõ ràng, một con chó sói lông vàng gần mười sáu năm tuổi như đang hấp hối đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đôi mắt to sáng trong veo ngày xưa, hôm nay theo sinh mạng sắp biến mất mà chậm rãi chớp nhẹ, bộ lông bị động vật khác loài kéo tới rách nát rũ xuống theo đám sương mù, trông có vẻ bi thương ai oán, nhưng khi nhìn thấy Điệp Y giống như nhận ra được bạn bè, nó giương mắt nhìn cô gái trước mặt, lại kêu nhỏ một tiếng đau thương, muốn cất bước đi tới phía trước, nhưng chân sau lại quỵ xuống đất—

Điệp Y lập tức khiếp sợ trừng to hai mắt, nhìn con vật trước mặt sắp mất đi sinh mạng, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian bị giam trong lồng sắt, ngồi trong nước ngập, hàng ngày là thân thể ấm áp nhích lại gần sưởi ấm cho mình, thậm chí khi nhìn thấy mình sắp bị bắt đi, nó gặm vào quần áo của mình, mặc cho cột sắt đâm vào chân sau của nó, máu tươi tuôn ra, lúc ấy dường như nó tức giận rống lên —-

Từng giọt nước mắt lăn xuống.

Một cô gái giống như không còn tình cảm của con người, lúc này nhìn con vật già yếu trước mặt lại giống như gặp được người thân, cổ họng giống như nghẹn ngào đau đớn và đắng cay mấy thế kỷ, mặc cho nước mắt rào rào lăn xuống, đứng yên ở trong mặt cỏ ướt đẫm thật lâu, rốt cuộc không thể tin được, nhào người tới trước, giống như đứa bé nhào về phía con vật già nua, nghẹn ngào gọi bằng ngôn ngữ của đất nước kia— “Aye—”

Cô gái lập tức nhào tới trước mặt con chó sói, ôm thân thể già nua của nó vào trong ngực, ngửi mùi hương quen thuộc, lại giống như đứa bé lúc bị giam giữ, run rẩy nghẹn ngào khóc—

Con chó sói này cũng giống như nhận ra Điệp Y, khẽ chớp mắt, như người thân thật hờn tủi mà kêu một tiếng.

Điệp Y ôm con chó sói thật chặt, thật chặt, nước mắt rơi xuống, vẫn nhớ kĩ cột sắt cắm vào trong thịt của nó, máu tươi rào rào chảy xuống, khát vọng tìm được nó, đây là mục đích sống sót duy nhất, khát vọng duy nhất của cuộc đời cô.

Lãnh Mặc Hàn lặng lẽ đứng ở bên cạnh con chó sói, nhìn Điệp Y lần đầu tiên xúc động khóc như vậy, hai tròng mắt anh cũng rưng rưng, nhớ tới lúc mới gặp gỡ cô gái này, cô thật đáng thương bị câm không nói được, vì tìm kiếm con chó này, Trang Hạo Nhiên đã dốc hết tâm tư, bỏ ra rất nhiều sức người sức của, theo đuổi sự cố hơn mười năm trước, trằn trọc mới cứng rắn giải cứu được con chó sói bị chôn trong đất, vốn muốn tắm rửa thân thể nó sạch sẻ, nhưng phát hiện nó đã bị thương nặng—

“Aye—” Điệp Y thật kích động nghẹn ngào ôm con chó sói, ngẩng mặt rơi lệ, nhưng giống như đã giải quyết xong tâm nguyện cuộc đời, cuối cùng trút hết chuyện xưa chôn giấu trong thế giới của riêng mình.

Đám người Mỹ Linh và Thanh Bình đứng ở trong rừng cây, nhìn Điệp Y kích động rơi lệ như vậy, bọn họ cũng rơi lệ—

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước ban công, nhìn bóng dáng nhàn nhạt của Điệp Y, hơi nở nụ cười.

Trên thế giới này, quả thật, người nếu không tôn trọng động vật, cũng không có cách nào trải nghiệm những cảm xúc sâu sắc nhất trong cuộc đời, cũng không có cách nào trải nghiệm ý nghĩa của sự nỗ lực đến cùng vì mọi thứ.

Thời gian dần dần trôi qua, cho dù con người sống như thế nào, thời gian cũng trôi đi vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên thực sự nghỉ ngơi liên tục ba tháng, đây có lẽ là kì nghỉ nhất dài nhất của anh từ trước đến nay, trong ba tháng này, anh hết lòng hết sức ở bên vợ, mỗi ngày vợ ăn sáng ăn trưa, ăn tối đều do anh tự mình nấu nướng, thậm chí còn thừa dịp này, làm bạn với cha mẹ một chút, mà thai nhi trong bụng Đường Khả Hinh cũng lớn lên từng ngày, được cha chăm sóc, quả thật trông vẻ tốt hơn so với thai nhi bình thường, mà sau khi trải qua ba tháng đầu mang thai, bởi vì ở trong nhà thật sự quá lãng phí thời gian, nên đề nghị với thầy giáo muốn phục chức đi làm mấy tháng—

Lúc đầu từng người trong nhà đều không đồng ý, nhưng trưởng khoa sản lại cảm thấy, trong tình huống người mẹ mang thai tình hình sức khỏs tốt đẹp, thỉnh thoảng đi làm xua đi trạng thái lo âu trong thời gian mang thai cũng xem như là chuyện tốt, cho nên Đường Khả Hinh vui vẻ được mọi người cẩn thận trông nom chăm sóc, thật vui vẻ trở lại làm việc, mặc dù thỉnh thoảng ưỡn cao hai bảo bối song sinh có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng loại cảm giác này thực tế hơn, mà hành động này lại làm cho đám người Tưởng Thiên Lỗi hoảng sợ—

Có lúc, phòng kinh doanh rượu mở cuộc họp, Tưởng Thiên Lỗi ngồi chủ trì, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích, liền cho rằng cô muốn sinh, lập tức thật căng thẳng gọi bác sĩ, thậm chí biết không có chuyện gì, vẫn thật cẩn thận đỡ cô vào thang máy—

Thỉnh thoảng, Đường Khả Hinh muốn đi khám thai mà Trang Hạo Nhiên còn đang họp chưa kịp đi qua, Tô Thụy Kỳ sẽ tự mình lái Land Rover đưa cô tới trước bệnh viện, nhìn bác sĩ đồng nghiệp tự làm kiểm tra cho đứa bé, nói hai bảo bối này ở trong bụng mẹ vô cùng ngoan, cực kỳ khỏe mạnh, hơn nữa tiếng tim thai đập càng lúc càng mạnh, hai người bọn họ nghe được vui mừng một phen!

Sau khi siêu âm sáu tháng đầu thai kì, Trang Hạo Nhiên kích động vui mừng muốn ngất đi, cầm phim siêu âm này, nhìn ảnh chụp thật thần kỳ của hai bảo bối ở bên trong, anh thở phì phò, thật muốn tát mình một cái, mới có thể vững vàng bình tĩnh lại, thậm chí còn cầm phim siêu âm này đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cũng không quan tâm người ta có bận rộn hay không liền nói với người ta, anh nhìn xem, đây là tay của bảo bối nhà tôi, đây là chân của bảo bối nhà tôi, anh nói rốt cuộc là con trai hay con gái, trai giống anh, gái giống tôi, được không?

Cạch! Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận nện bút máy xuống, nhìn dáng vẻ bệnh thần kinh của Trang Hạo Nhiên vốn muốn mắng người, nhưng trực tiếp thành: trai giống chú, gái giống tôi!!

Phốc! Đông Anh cùng mười mấy thư ký cười trộm một phen, đi ra Văn phòng Tổng Giám đốc!!

Lúc đứa bé được sáu tháng, bụng của Đường Khả Hinh đã khá lớn, thỉnh thoảng đứa bé rốt cuộc bắt đầu đá nhẹ vào bụng nhỏ của cô, làm Trang Hạo Nhiên bị hoảng sợ, anh kích động cúi người mặt dán vào trên bụng vợ, thậm chí nghe được tiếng xì xèo ở bên trong, anh hưng phấn nói đứa bé uống nước ở bên trong, thỉnh thoảng tay của anh chạm nhẹ bụng thì cảm giác có bàn tay nhỏ bé sờ nhẹ vào lòng bàn tay của mình, anh càng mất hồn, hai mắt mở to, nói: “Lại đá anh?”

Đường Khả Hinh nhắc mí mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt của vợ, hai tròng mắt của anh hơi xoay tròn, rất kinh ngạc nói: “Thật!”

“Là đá em mà!” Đường Khả Hinh không nói nên lời nhìn Trang Hạo Nhiên bật cười nói xong, liền cố ý không để ý tới anh, đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên vội vàng đi ra ngoài phơi nắng cùng vợ, lúc này đã là đầu mùa xuân, vạn vật đâm chồi, một mảnh vui tươi sáng lạn, thỉnh thoảng nhìn thấy trong nhà có khách, mang đến đứa bé trai đáng yêu, mặc T-shirt màu trắng cùng quần jean màu xanh dương nhạt, trong tay ôm một quả bóng nhỏ, cười ha ha chạy tới chạy lui, hai tròng mắt anh lóe sáng, đứng yên ở hàng lang ban công kiểu châu âu, đón ánh mặt trời sáng lạn, giống như người cha nghiêm khắc nhìn đứa bé trai kia, im lặng không lên tiếng, sau đó quả bóng nhỏ lăn tới bên chân của anh, anh nhìn bảo bối chạy vội tới nhặt quả bóng, anh lặng lẽ không tiếng động đá quả bóng đi, sau đó mới quay người đi khỏi—

Đứa bé trai kia lộ ra vẻ nghi hoặc, đứng ở trong mặt cỏ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh đứng ở trong mặt cỏ, nhìn bóng lưng nghiêm nghị của Trang Hạo Nhiên, hừ một tiếng, cô vội đi tới, nhặt quả bóng lên, nở nụ cười ngọt ngào lay động lòng người, đưa quả bóng cho bé trai kia, thậm chí nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Gọi mẹ đi! Gọi mẹ đi!”

Đứa bé trai cười khanh khách ôm quả bóng đi ra ngoài.

Nhà họ Trang có hai phòng trẻ con, Trang Hạo Nhiên thường ở trong phòng trẻ của công chúa nhỏ, một lúc thêm cái này, một lúc thêm cái kia, nhưng phòng của hoàng tử nhỏ anh lại chưa bao giờ đi vào, thỉnh thoảng chỉ lúc mưa to gió lớn anh nhớ tới cửa sổ sát đất của căn phòng kia  không có khóa liền vội vàng bò dậy đi đóng chặt lại, thậm chí kéo rèm cửa sổ lại, sau đó rất lâu cũng không thấy người đi ra ngoài—

Đường Khả Hinh nằm ở trong chăn nệm êm ái, giống như hiểu được một chút suy nghĩ của chồng, không nhịn được cười.

Thời gian cứ thế trôi đi, trong lúc mọi người vui sướng suy đoán rốt cuộc là hai đứa bé trai, hay là hai đứa bé gái, hay thai rồng phượng một nam một nữ, từng ngày từng ngày trôi qua, lúc Đường Khả Hinh mang thai đã tám tháng, Ân Nguyệt Dung bắt đầu càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng căng thẳng, ban đầu còn nói để con trai và con dâu ngủ riêng, ngày thứ hai đã căng thẳng không kiên trì được, hiện tại bà thậm chí muốn mang giường ngủ ở cửa phòng của con dâu, chỉ sợ cô đau bụng một cái, mọi người cũng sẽ vội vàng, thậm chí thỉnh thoảng gặp ác mộng nói rằng ông cụ tổ nhà chồng cùng bà cụ tổ nhà chồng không để ý tới hai đứa cháu trai —

Diệp Mạn Nghi cùng mọi người nhìn dáng vẻ của bà cũng không khỏi bật cười, nhưng mọi người bắt đầu càng ngày càng căng thẳng, chỉ cần Đường Khả Hinh hơi có cử động nhỏ, tất cả mọi người phải cẩn thận chú ý, ngay cả Trang Ngải Lâm có lần đánh ngã bình hoa cổ, làm hại Khả Hinh giật mình, thiếu chút nữa sinh non, Ân Nguyệt Dung thiếu chút nữa đuổi cô ra khỏi nhà, bản thân bà cũng thật hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi—

Dì Lý cũng rất bận rộn, bắt đầu bưng ra từng bình từng bình cơm rượu Bác Dịch cho, người giúp việc còn lại cũng bận rộn, mà Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ đã có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, càng thường xuyên làm bạn ở bên cạnh bà mụ, học tập chăm sóc đứa bé, Diệp Mạn Nghi cùng Tưởng Vĩ Quốc cũng từ từ bắt đầu đi nhà họ Trang nhiều hơn để thăm Đường Khả Hinh, kể cả Tưởng Thiên Lỗi cùng mọi người ngay cả cơm tối cũng phải ăn ở nhà họ Trang, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút đứa bé ra đời—

Tuyết Nhi kể từ sau khi được Uyển Thanh điều trị, khôi phục bình thường đã mất đi năng lực biết trước, nhưng tất cả mọi người thích hỏi cô đoán Khả Hinh sinh trai hay gái, cô đều liếc mắt cười lắc đầu.

Thời gian rốt cuộc bước vào chín tháng căng thẳng nhất!!

Dự án đầu tư xây dựng khách sạn dưới nước đang triển khai như nước sôi lửa bỏng, Trang Hạo Nhiên bắt đầu trở nên hết sức bận rộn, tuy bận rộn đi nữa, vẫn muốn chăm sóc tốt cho vợ khám thai ở tháng cuối cùng, cho đến một ngày đầu mùa hè, vợ phải làm siêu âm B lần cuối cùng trước khi sinh, anh mới nói phải ký xong tài liệu chuẩn bị lên đường ngay, nhưng đầu bút máy lập tức gảy lìa khó hiểu, vẫy một bãi mực nước vào phần tài liệu gần 1.3 tỷ, anh ngạc nhiên cầm cây bút máy, suy nghĩ: “Xảy ra chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.