Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1357

trước
tiếp

Chương 1357: KẾT THÚC (97)

Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười xoay người nhìn ra bên ngoài phòng khách kiểu châu âu.

Quả nhiên, tiếng nói tiếng cười truyền đến, không bao lâu nhìn thấy Diệp Mạn Nghi cùng Lý Tú Lan nở nụ cười đi vào trước, sau đó là Ân Nguyệt Dung giống như được bảo bối đi theo bên Đường Khả Hinh tươi cười cất bước đi tới, Trang Hạo Nhiên vẫn thật cẩn thận ôm nhẹ eo vợ, trong lúc mọi người vui mừng, anh cũng vui sướng vô cùng hưng phấn —

“Khả Hinh, con về rồi— Mẹ con cũng đã nói cả buổi sáng, nhưng bà cụ Chu không để cho chúng ta đi bệnh viện đón con, nói rằng cũng không thể quá mức long trọng, tránh ảnh hưởng phúc của đứa bé —” Đám người Trang Tĩnh Vũ bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói.

Đường Khả Hinh cười ngượng ngùng xúc động nhìn đám người lớn nói: “Cám ơn ba, để mọi người lo lắng, con mọi thứ đều rất tốt —”

“Không lo lắng, không lo lắng, những ngày sau này con vất vả nhất rồi—” Trang Tĩnh Vũ cười vui vẻ, nhìn con dâu hôm nay mặc váy liền áo màu xanh dương nhạt, càng lộ rõ thanh tao lịch sự khéo léo, liền hài lòng gật đầu, cảm thán nói: “Trước kia ba thấy con vẫn là một cô gái kiên cường khéo léo hiểu chuyện, chỉ là đột nhiên con nói mang thai liền mang thai hai đứa bé, thật sự là con dâu tốt của nhà họ Trang, nhà họ Tưởng chúng ta. Trước đừng nói nhiều như vậy, mới vừa từ bệnh viện về, lên lầu nghỉ ngơi trước một lát—Có triệu chứng buồn nôn hay không?”

“Tạm thời còn không có—” Đường Khả Hinh lại ngượng ngùng khéo léo cười nói xong, tay liền vuốt nhẹ bụng, dịu dàng nói: “Còn giống như không có phản ứng gì.”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức cúi mặt nhìn vợ, hết sức  dịu dàng.

Đường Chí Long vẫn nhìn con gái cười nói: “Nếu như thân thể có chỗ nào không thoải mái, hiện tại không giống lúc trước, phải mau nói ra một chút, đừng một mình cố gắng chống đỡ. Bây giờ con đã là mẹ của hai đứa bé, không chỉ phải chăm sóc mình thật tốt, còn phải bận tâm hai đứa bé, hiểu không?”

“Biết rồi, cha! Cha yên tâm, con sẽ chăm sóc mình và đứa bé thật tốt —” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nói.

“Mau lên lầu rửa mặt một chút!” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người đỡ Đường Khả Hinh, trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: “Con mới từ bệnh viện về, tắm một chút rồi xuống lầu, mẹ hầm cho con món tráng miệng ăn rất ngon, cho con ăn, còn phải cho cháu trai của mẹ ăn!”

Bà nói xong, thật vui sướng hân hoan, trong lòng ngọt ngào muốn vươn tay vuốt nhẹ bụng của con dâu.

Mọi người nhìn thấy đều phì cười, Trang Ngải Lâm cũng vui vẻ bật cười nói: “Mẹ, mẹ đừng dùng sức như vậy!! Chẳng may vỗ hư thì sao? Con còn muốn thiết kế quần áo cho hai cháu trai!”

Bà cụ Chu lập tức mỉm cười đi xuống cầu thang xoắn ốc, hết sức cung kính ngăn lời nói của Trang Ngải Lâm: “Cô hai an tâm đi, chắc hẳn hai cháu ngoại cũng có thể cảm nhận được, chỉ là đứa bé tạm thời chưa ra đời, trước hết thu gom quần áo của trăm nhà làm vài bộ quần áo mang tính tượng trưng cho bọn chúng, chờ đến khi đứa bé sinh ra, sẽ có thể tùy ý chuẩn bị quà cho đứa bé.”

Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, mỉm cười gật đầu, chỉ là cũng không ai ngờ được sau này, bảo bối nhỏ nhà họ Trang ra đời mặc quần áo lại quý giá đến hoàng gia cũng không sánh kịp!

Lúc này Lý Tú Lan cũng khẽ nở nụ cười, cùng Diệp Mạn Nghi thúc giục Đường Khả Hinh, nói hai người mới từ bệnh viện về, nên rửa mặt tắm rửa trước, rồi xuống lầu tán gẫu cùng người lớn.

Đường Khả Hinh cũng cười ngọt ngào hạnh phúc, cùng chồng liếc nhìn nhau một cái liền lễ phép chào người lớn, mới cùng nhau quay người đi lên lầu, lúc này đám người Thơ Ngữ, Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ hết sức cẩn thận đỡ cô, mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ cất bước lên lầu, nhất là Trang Hạo Nhiên quả thật không nỡ để vợ có một chút vất vả, mới đi chưa được mấy bậc cầu thang, một lát lại bảo vệ người, một lát bảo vệ bụng, đám người Dĩnh Hồng, Giai Kỳ thấy cũng không nhịn được bật cười.

“Anh đừng căng thẳng như vậy— Em không sao—” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra ngọt ngào bất đắc dĩ, lại cất bước đi lên mấy bậc cầu thang, mới phát hiện cầu thang mạ vàng này, ngày hôm qua vẫn mạ vàng ròng cùng đá cẩm thạch, hôm nay đã trải thảm đỏ rồi.

“Không được! Anh nhìn cũng hoảng sợ—” Trang Hạo Nhiên nói xong lập tức bế ngang vợ, thật căng thẳng ôm chặt cô vào trong ngực, mới nói: “Vẫn là ôm em đi lên đi! Như vậy em không bị mệt!”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ vươn tay ôm ngang cổ chồng, lại cười ngượng ngùng ngọt ngào, liếc nhìn đám người Dĩnh Hồng cùng Tịnh Kỳ một cái, tất cả đều không nhịn được cúi đầu bật cười, cô có chút khó thẹn thùngnói: “Không nên như vậy, rất nhiều người nhìn đó, thả em xuống đi—”

“Anh ước gì toàn thế giới nhìn thấy—” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền mỉm cười tiếp tục ôm vợ, thật vững vàng có lực, bước chân đều đều đi lên lầu.

Hai cánh cửa phòng ngủ vẫn mở ra vui mừng long trọng.

Rất nhiều người giúp việc đứng ở bên trong dọn dẹp chăn giường đều đang nói cười, một cơn gió mát thổi tới, nệm giường màu xanh đậm tỏa ra một mùi thuốc an thai, phía dưới ngọc ấm này đã sớm đặt thảo dược trung y sáng nay Bác Phúc sai người đưa tới, bao gồm “Hàng châu thảo” có thể làm cho đứa bé trong bụng mát gan, sáng mắt, thông mật lợi tiểu, Trang Hạo Nhiên ôm vợ, vô cùng kích động nhanh chóng cất bước đi vào phòng ngủ, đầu tiên trải qua phòng khách, hỏi thăm người giúp việc đã chuẩn bị xong nước ấm để tắm rửa chưa, ngay sau đó ôm cô đi về phía chiếc giường màu tím đậm, đi qua từng bức màn lụa mông lung, không nhịn được nhớ tới sáng nay hai người còn có một trận “Hô mưa gọi gió”—-

Đường Khả Hinh cũng mắc cỡ đỏ mặt, ôm cổ chồng, cảm nhận anh ôm mình đặt ở trên giường ngọc ấm mềm mại, trong lòng mình cũng sôi trào từng hồi.

Trang Hạo Nhiên cười khẽ, liếc nhìn người giúp việc đang bận bộn, anh không nhịn được cúi người hôn nhẹ bên tai và khuôn mặt mềm mại của vợ mới cảm tính khàn khàn nói: “Khó trách tối hôm qua em đã tới cao trào nhanh như vậy— Thì ra là mang thai—”

Đường Khả Hinh lập tức mắc cỡ đỏ mặt, lúng túng nũng nịu nhìn Trang Hạo Nhiên, cắn nhẹ môi dưới, cả người thật mềm mại tựa vào thành giường, thẹn thùng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút— Chẳng may có người nghe được thì sao? Mắc cỡ chết được.”

“Anh thích nhất nhìn em xấu hổ, thấy liền muốn nếm không ngừng —” Trang Hạo Nhiên nói xong lại chậm rãi cúi người xuống, muốn nếm nhẹ đôi môi ngọt ngào đầy đặn của vợ, nhưng ngay lúc này phát hiện ở bên trong khăn trải giường màu xanh đậm lại thiếu một cái gối, chỉ có cái gối của vợ, vẻ mặt anh lộ ra sửng sốt, hơi ngạc nhiên ngồi dậy, hỏi: “Ủa? Gối đầu của anh đâu!”

Phốc! Tịnh Kỳ, Dĩnh Hồng, Giai Kỳ cùng mọi người lập tức xoay người, cười len lén, ngay cả bọn người Thơ Ngữ và Lạp Lạp vẫn luôn chịu đựng ủy khuất cũng cười.

Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi thẳng người, cách bức màn lụa mông lung màu tía, hơi nghi ngờ cao giọng hỏi: “Này! Gối đầu của tôi đâu?”

Đường Khả Hinh cũng hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng ngồi dậy, thấy mọi người cười kì lạ, nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì?

“Mấy chuyện còn lại đều thu dọn xong chưa?” Lúc này Ân Nguyệt Dung nhẹ nhàng như tiên nữ bay vào, vừa bay vừa cười.

“Mẹ!” Trang Hạo Nhiên cảm thấy chuyện này có liên quan với mẹ, kêu lên ầm ĩ: “Gối đầu của con đâu? Mang nó đi đâu rồi?”

Anh còn phát hiện, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt của mình đều biến mất trong căn phòng này.

Ân Nguyệt Dung ngược có vẻ hết sức bình tĩnh thong thả đi tới, nhìn con trai nói: “Đã dời đến phòng đọc sách! Trong thời gian ba tháng đầu Khả Hinh mang thai, con đều phải ngủ riêng với nó! Tránh con quá mạnh mẽ nhiệt tình, chẳng may làm tổn thương tới hai đứa cháu trai của mẹ thì sao?”

Phốc! Mọi người đều không nhịn được bật cười.

Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng, nghĩ tới ba tháng sau này không thể ngủ cùng chồng, cô lập tức lúng túng ẩn nhẫn níu lấy khăn trải giường màu xanh đậm, không biết nên nói gì—

Trang Hạo Nhiên lại muốn điên rồi, bất đắc dĩ nhìn mẹ, vội vàng nói: “Mẹ! Mẹ bình tĩnh một chút!! Con sẽ không tùy ý đụng Khả Hinh, cô ấy mang thai hai đứa bé, con còn căng thẳng hơn mẹ!”

“Mẹ rất bình tĩnh!” Ân Nguyệt Dung trực tiếp xoay người nhìn con trai, trợn to hai mắt, nói: “Nhưng con của mẹ có bao nhiêu lợi hại, mẹ tự biết!! Cây chuối tiêu trong nhà vẫn luôn phát triển rất tốt, đối với con, mẹ thật sự rất có lòng tin! Con yên tâm, trong thời gian này mẹ sẽ ngủ chung với con! Giống như khi còn bé, con ngoan, con ngoan, hát cho con nghe!!”

Phốc!! Đám người Tịnh Kỳ cùng Dĩnh Hồng đều cười muốn đau bụng, ngay cả Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, không nói nên lời, hơi ngẩng đầu nhìn mẹ chồng.

“Mẹ!!!” Trang Hạo Nhiên thật sự cảm thấy muốn chết, không chịu nổi nhìn mẹ nói: “Con cũng đã bao lớn, mẹ còn ngủ cùng con? Con nói, con hứa với mẹ, lúc cô ấy chưa đầy ba tháng, con tuyệt đối không đụng cô ấy! Con thề, lấy tiền của con, mạng của con, mạng của Thiên Lỗi để thề!”

“Không được!!” Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Ân Nguyệt Dung cứng rắn như vậy, nhìn con trai, hết sức tức giận căng thẳng nói: “Vợ của con chính là con không cần mạng mới lấy được, mẹ cũng sẽ tin tưởng con!? Dù sao trong thời gian ba tháng Khả Hinh mang thai, con phải ngủ ở phòng khách! Bây giờ con chỉ có hai lựa chọn, một là mẹ của con ngủ cùng con!! Hai là con ngủ cùng mẹ!! Chỉ đơn giản như vậy!!”

Bà nói xong, lập tức nhào qua bên giường, vội vàng trấn an con dâu quan trọng hơn!!

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hai mắt trừng to, khuôn mặt lộ ra biểu cảm gào khóc gần như muốn phát điên!! Không được! Anh muốn ngủ chung với vợ!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.