Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1355

trước
tiếp

Chương 1355: KẾT THÚC (95)

Vợ của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu mang thai!

Dựa theo truyền thống Trung Quốc, mang thai chưa đầy ba tháng, không có tập quán công bố tin vui, thư kí trưởng Hoàn Cầu lập tức liên lạc với người của phòng thông tin, tạm thời làm tốt công tác bảo mật, mà Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi vui sướng như điên, nhất là Diệp Mạn Nghi nhớ tới câu nói “Song Long” trong ngày nạp thái, lòng của bà lập tức không ngừng sôi trào, gọi ngay Giai Kỳ cùng Dĩnh Hồng, căn dặn bọn họ những ngày kế tiếp nhất định phải chăm sóc thật tốt, đồng thời còn phải tập hợp thầy thuốc trung y tốt nhất bắt mạch điều trị cho Đường Khả Hinh suốt thời gian mang thai, rốt cuộc cô mang thai song sinh mà! Nghĩ nghĩ cũng hưng phấn, bà lại kêu đám người dì Lý đến nhà họ Trang chuyển lời, bắt đầu từ hôm nay, cho dù nghi thức tiệc cưới long trọng đến cỡ nào, nhất định tránh đóng đinh hoặc đâm tường—- Thậm chí dừng lại tất cả trang trí bên trong biệt thự, lại để cho dì Lý lập tức chuẩn bị hoa quả và đồ cúng, ba ngày sau chính là ngày lành “Phượng Hoàng về tổ”, nhất định phải tự mình lạy tạ thánh thần.

“Đúng rồi, bà cụ Chu quả thật không phải người bình thường! Bất kể là lễ giáo truyền thống hay tất cả các loại chuyện gì, bà giống như đều rõ như lòng bàn tay, lúc trước bởi vì quan hệ tới Tô tiểu thư cho nên mới mời bà rời núi chủ trì hôn lễ, tôi hi vọng trong thời gian ba tháng mang thai có thể có một người đức cao vọng trọng, ở nhà họ Trang trông coi việc lớn việc nhỏ, vậy thì thật sự hoàn mỹ.” Diệp Mạn Nghi đứng ở trong hành lang bệnh viện, nghĩ nghĩ, lại nhìn dì Lý nói: “Dì Lý, dì lập tức giúp liên lạc với bà cụ Chu một chút, hỏi thăm bà ấy có đồng ý hay không, dù sao chúng ta mở miệng, cho dù có mọi lý do bà ấy cũng sẽ không từ chối, như vậy thì là miễn cưỡng người.”

“Dạ, bà chủ!” Dì Lý lập tức đáp lời.

Diệp Mạn Nghi căn dặn xong tất cả mọi chuyện, cảm thấy tạm thời gần như đã xong việc, liền mới xoay người đi về phía phòng bệnh Ân Nguyệt Dung nghỉ ngơi, không ngờ cho đến bây giờ bà vẫn chưa tỉnh, bà thở dài một hơi, nghĩ tới Ân Nguyệt Dung còn chưa trưởng thành lại sắp làm bà nội rồi, bà cảm thấy dở khóc dở cười, lại quẹo cua đi vào trong!

Bên trong phòng bệnh!

Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc cùng vợ chồng Đường Chí Long đều có mặt làm bạn cùng quan tâm tình huống của Ân Nguyệt Dung, nhất là Trang Tĩnh Vũ còn chưa kịp vui sướng được làm ông nội đã bị vợ hù dọa giật mình như vậy, hiện tại trái tim ông còn chưa khôi phục, thật may là cha vợ cùng mẹ vợ đại nhân không có việc gì, sau khi nghỉ ngơi một chút thì nghe nói sắp có cháu chắt, lập tức đi sửa sang lại hồ sơ gia truyền của nhà họ Ân làm món quà lớn cho cháu trai cháu dâu, ở gia đình giàu có, con dâu mang thai đúng là chuyện lớn, đây là người thừa kế tương lai của đế quốc giàu có!

Ân Nguyệt Dung vẫn như trong mơ, nằm ngủ say sưa ở trên giường trắng như tuyết, Trang Tĩnh Vũ làm bạn ở bên, nắm nhẹ tay của bà, lo lắng nhìn, căng thẳng gọi nhỏ: “Bà xã— Bà xã em tỉnh lại đi—-”

Tưởng Vĩ Quốc chờ ở một bên, cũng không thấy có bao nhiêu căng thẳng, thậm chí khinh bỉ nhìn Ân Nguyệt Dung một cái, mới chậm rãi nói: “Ông lo lắng cái gì? Bà ấy cũng không phải vì thân thể không thoải mái ngất đi, bà ấy muốn đứa cháu này đã rất lâu rồi, đoán chừng phải hung hăng ngủ một giấc mới có thể phục hồi tinh thần. Nhưng có thể ngất đi ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thật mất mặt, ngủ một giấc tốt hơn, tránh tỉnh dậy mất mặt!”

Trang Tĩnh Vũ nhất thời im lặng nhìn Tưởng Vĩ Quốc!

Ân Nguyệt Dung giống như nghe được lời của Tưởng Vĩ Quốc, bà lập tức mở to hai mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khi vừa nghe được tiếng tim đập thình thịch, xoạch một cái, kích động ngồi dậy, nhìn chồng cùng đám người Tưởng Vĩ Quốc ở bên cạnh mình, bà lập tức vươn tay nắm chặt tay chồng, run rẩy vui vẻ hỏi: “Ông xã! Ông xã! Anh nói cho em biết! Em không phải mới vừa nằm mơ chứ, viện trưởng thật sự nói với chúng ta Khả Hinh mang thai, hơn nữa mang thai song sinh, đúng không? Em không có nghe lầm chứ!?”

Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, lập tức bất đắc dĩ nhìn vợ, mỉm cười kích động gật đầu nói: “Đúng, bà xã, Khả Hinh đúng là mang thai, hơn nữa mang thai song sinh, vừa rồi em nghe tiếng tim đập chính là tiếng tim thai do bác sĩ đứng đầu khoa phụ sản cố ý truyền ra cho chúng ta! Thai nhi đã sáu tuần rồi!”

Cả người Ân Nguyệt Dung lập tức giống như bị chấn động cực lớn, cũng không quan tâm ánh mắt châm chọc của Tưởng Vĩ Quốc nhìn sang, mà giống như sau khi trải qua nghĩ sâu tính kỹ, bà lập tức phạch một cái, nhảy xuống giường giống như một nữ hiệp, vốn giống như người mù đường, không ngờ lao ra phòng bệnh, dọc theo chín cong 13 cua của bệnh viện tìm được phòng bệnh VIP Đường Khả Hinh nghỉ ngơi, cười vui vẻ kích động đi tới —-

“Bà xã, em đi chậm một chút, đừng vội đừng vội—” Đám người Trang Tĩnh Vũ vừa gấp gáp đuổi theo phía trước, vừa lo lắng thân thể của bà, gọi lại.

Trang Hạo Nhiên đang nằm bên giường bệnh, ôm lấy vợ vừa thương vừa hôn, hôn khuôn mặt của cô đến bên tai, còn cúi đầu cảm tính khàn khàn nói thầm: em biết không? Sáng nay em đã ngất xỉu, thiếu chút nữa làm anh sợ muốn chết, thật ra lúc ấy anh còn tưởng rằng không phải đêm qua quá mãnh liệt với em, làm tổn thương thân thể của em— Nhưng vợ đúng là rất ngọt, thật làm cho người ta muốn nếm mà không ngừng được—”

Anh nói xong liền vươn tay thò vào trong chăn xoa nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của vợ, không ngừng cúi mặt hôn nhẹ khuôn mặt của cô, vành tai của cô, rồi đến bên cổ của cô, chỉ cần ngửi được mùi thơm cơ thể của cô, mình sẽ không ngừng sôi trào.

Trái tim của Đường Khả Hinh cũng lập tức sôi trào, mặt nở nụ cười ngượng ngùng, dù sao cũng là ngày thứ hai tân hôn, cô tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, đón nụ hôn cuồng nhiệt của anh, trái tim cũng đập thình thịch nói: “Ngày hôm qua— Em thật vui vẻ—”

“Thật sao?” Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của vợ, vừa dịu dàng nhìn cô, vừa cúi mặt hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, lại ngậm giống như đêm qua.

“Đừng— Đây là đang ở bệnh viện đấy—” Đường Khả Hinh muốn rút tay về.

“Sợ cái gì— Cũng không có người đi vào—” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt thân thể mềm mại của vợ, cực độ khát vọng cúi người xuống, mới vừa muốn mút môi của cô—

Cửa lập tức bị đẩy ra! Ân Nguyệt Dung thật hưng phấn xông vào, kêu to: “Khả Hinh!! Bảo bối của mẹ—-”

Hai người giật mình, lúng túng nhanh chóng tách ra, Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ mặt ngồi lên giường bệnh, Trang Hạo Nhiên xấu hổ nhanh chóng đứng lên, thấy mẹ của mình dẫn nhiều người lớn đi tới, nhất là cha mẹ vợ, anh nuốt cổ họng khát khô, kêu: “Mẹ!! Mẹ thật sự dọa chết người! Làm đứa bé giật mình thì sao?”

“Đúng đúng đúng!” Ân Nguyệt Dung thật hưng phấn lập tức nhào tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn con dâu mềm mại, khuôn mặt lộ ra ngọt ngào xấu hổ, bà kích động nhưng vẫn có chút sợ chết khiếp nắm tay con dâu, hỏi: “Khả Hinh! Con mau nói cho mẹ!! Tối hôm qua— Con và Hạo Nhiên có uống rượu giao bôi không? Đây là rượu mạnh đấy? Hơn nữa lúc tổ chức hôn lễ của con, có chạm vào loại rượu khác không?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặt của cô đỏ bừng, nhất là nhìn thấy nhiều người lớn như vậy, cô hơi do dự, ngượng ngùng nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới nói: “Không có— Không có uống! Thời gian mang thai cũng không có, bởi vì bác Phúc đã nói với con, thi đấu xong, thân thể của con mệt mỏi tổn thương, phải kiêng rượu cồn ba tháng— Bây giờ nghĩ lại, ông ấy giống như có dự đoán trước!”

Trang Hạo Nhiên hơi có chút bối rối, lại cười ngọt ngào.

Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, lập tức thở phào một hơi, thật kích động sôi trào nhìn Đường Khả Hinh vừa khóc vừa cười nói: “Mẹ thật muốn quỳ lạy bác Phúc!! Ông ấy thật là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta!! Dì Lý!! Mau mau mau! Mau sai người đi mời bác Phúc tới, mặc kệ đã có bao nhiêu Trung y cùng Tây y đã xem rồi cũng phải mời ông ấy tới bắt bắt mạch, cả quá trình theo dõi thời gian mang thai liền giao cho ông ấy.”

Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, ngược lại cũng không phải hết sức yên tâm, nghi ngờ hỏi thăm: “Nguyệt Dung, cô nói bác Phúc này có tin được không, cũng không phải chỉ là một Trung y sao, cô chưa từng gặp mặt đã cảm thấy là người rất tốt! Cô vẫn luôn bị bệnh này!”

“Mạn Nghi, chị không biết bác Phúc này đến tột cùng lợi hại cỡ nào! Quả thật chính là thần y đấy!” Trái tim Ân Nguyệt Dung đập thình thịch, thật kích động muốn khóc lại liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, lập tức ôm con dâu bảo bối vào trong ngực, rơi lệ nói: “Bảo bối của mẹ, mẹ thật sự quá yêu con! Con rõ ràng đã phấn đấu cho mẹ!! Có thể lập tức mang thai hai đứa bé cho mẹ!! Mẹ có thưởng! Có thưởng mạnh! Sau này tiền của ba, tiền của mẹ, tiền của Hạo Nhiên, tất cả tất cả đều là của con!”

Phốc!! Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cùng đám người Trang Tĩnh Vũ cùng bật cười.

Trang Ngải Lâm mới vừa đi tới, nghe mẹ nói như vậy, cũng nở nụ cười cùng mọi người, sau đó Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cũng mua hai bó hoa hồng đỏ tươi, nở nụ cười cất bước đi tới, nói: “Tới thăm người mẹ xinh đẹp hạnh phúc!”

Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cầm hai bó hoa hồng thật lớn đưa tới trước mặt của mình, tâm trạng của cô lập tức vui vẻ nhận lấy bó hoa, bật cười nói: “Cám ơn hai anh.”

“Đừng cám ơn— Lúc nảy em thật sự làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng có chuyện gì chứ?” Tô Thụy Kỳ từ góc độ bác sĩ, thật đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.

“Thật xin lỗi, để cho mọi người lo lắng—” Đường Khả Hinh cầm bó hoa hồng, hơi cúi đầu ngửi nhẹ mùi thơm ngọt ngào, lại nở nụ cười ngọt ngào.

Tưởng Thiên Lỗi cũng hết sức an ủi nhìn Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.

Lúc này, Trang Hạo Nhiên cũng kéo cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng đi ra ngoài phòng bệnh!!

Tưởng Thiên Lỗi hơi có chút ngạc nhiên, theo Trang Hạo Nhiên lôi kéo, hai người cùng đi ra khỏi phòng bệnh đứng ở hành lang, anh mới nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trang Hạo Nhiên thật hưng phấn nắm chặt cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, giống như nhìn người yêu của mình, thật thắm thiết, kích động nói: “Anh! Anh cũng nghe đến chuyện Khả Hinh mang thai chứ? Tất cả mọi người thật kích động, đều thật vui vẻ, hơn nữa cô ấy mà mang thai một cái là mang thai hai đứa bé!!”

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi híp lại, bởi vì quá hiểu rõ Trang Hạo Nhiên, cảm thấy có một loại dự cảm chẳng lành, chậm rãi giống như sâu bọ bay lên, anh không dám có phản ứng quá lớn, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm— Vậy thì thế nào?”

Trang Hạo Nhiên thật kích động sôi trào nhìn Tưởng Thiên Lỗi phì cười nói: “Hiện tại trong lòng tôi có một kế hoạch to lớn, chính là tôi tính xin anh nghỉ phép năm năm!! Tôi muốn trong thời gian 5 năm này, toàn tâm toàn ý ở bên Khả Hinh, ở bên đứa bé!”

Ầm!!! Một cái chảo khổng lồ từ trên trời, ầm một tiếng, đập mạnh vào cái ót Tưởng Thiên Lỗi!

Anh không thể tin nổi nhìn tên điên trước mặt, khuôn mặt đang run rẩy vặn vẹo trái phải, vừa khiếp sợ vừa tức giận kêu lên: “Chú nói cái gì? Chú nói— Chú— Vợ của chú mang thai— Chú muốn xin nghỉ năm năm?”

“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên tiếp tục thật hưng phấn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vui vẻ nở nụ cười nói: “Tôi cũng không muốn có bất kỳ tiếc nuối nào! Tôi còn tính trang trí lại trong nhà, tôi cảm thấy trong nhà vẫn là quá nhỏ, không đủ cho hai đứa nhỏ chơi đùa! Anh có thời gian tới chơi!”

Nhà anh có hai trăm bảy mươi gian phòng, anh lại còn cảm thấy trong nhà quá nhỏ!!

Cả người Tưởng Thiên Lỗi giống như bị cái chảo gõ đến tả tơi, giận đến sôi lên, mới vừa bị hôn lễ của người này giày vò xong, mệt như trâu, hiện tại bởi vì vợ mang thai, anh lại muốn xin nghỉ năm năm!! Năm năm—-

“Thiên Lỗi, anh cảm thấy như thế nào?” Trang Hạo Nhiên mở to hai mắt còn muốn hỏi người ta.

“Chú là tên bị bệnh thần kinh!! Chú mang thai, tôi sẽ phê cho chú nghỉ năm năm! Đi chết đi!” Tưởng Thiên Lỗi thật sự không thể nhịn được nữa, thật cảm thấy mình nợ người này, anh lập tức mang theo lửa giận hừng hực, tức giận xoay người nhanh chóng cách xa tên này!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.