Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1354

trước
tiếp

Chương 1354: KẾT THÚC (94)

Bệnh viện, một biển người tấp nập!!

Nghe nói vợ của Tổng Giám đốc Trang tập đoàn Hoàn Cầu ngày thứ hai tân hôn bị ngất xỉu nhập viện, làm cho một đám lớn phóng viên khắp thành phố tràn vào bệnh viện, lúc này Hàn Văn Kiệt đã là Phó Viện trưởng, dẫn mọi người chen đẩy các phóng viên ra ngoài, đối mặt với vô số câu hỏi từ mọi người, anh chỉ có thể trả lời là không thể trả lời, mà Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi ngồi ở trên xe Rolls-Royce chạy tới bệnh viện, bà thậm chí vừa ngồi ở sau xe muốn xe lao đi với tốc độ nhanh nhất, vừa cầm điện thoại di động gần như cực kỳ tức giận nói với Thơ Ngữ cùng Giai Kỳ: “Tôi cố ý phái hai người cùng nhau chăm sóc cho cô, chẳng lẽ hai người còn không biết chuyện gì sao? Ngày thứ hai tân hôn đã ngất xỉu ở trong nhà, đây rốt cuộc là quá mệt mỏi hay là có chuyện gì, tại sao không nhìn cho kỹ!! Nhà họ Tưởng, nhà họ Trang, nhà họ Đường, bác sĩ gia đình nhiều như vậy, mọi người cũng có thể để cho mợ trẻ xảy ra chuyện!!?”

Thơ Ngữ đứng ở hành lang bệnh viện, nghe Diệp Mạn Nghi lớn tiếng trách móc, cô cũng hoảng sợ đến phát khóc, trước hết không nói tới ủy khuất, mà trải qua thời gian dài chăm sóc Đường Khả Hinh, chung sống với nhau giống như chị em, cô mới vừa nhìn thấy Đường Khả Hinh nhận lấy bao lì xì xong, thân thể cứ như vậy gục ở trong trà nóng hổi, cô hoảng sợ đến không nói được gì, cũng giống như mọi người, đau lòng khóc nhào về phía cô, lo lắng nghi ngờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Vợ chồng Ân Sĩ Hoa cũng thiếu chút nữa ngất đi.

Bên trong phòng cấp cứu bệnh viện, Tô Thụy Kỳ đã dẫn đám bác sĩ cùng viện trưởng nhanh chóng đi vào hai cánh cửa màu trắng, cũng không kịp chào hỏi cùng người nhà họ Trang, cả người Ân Nguyệt Dung cũng đã khóc đến hoa lê đẫm mưa, lo lắng không nói được lời nào, Trang Tĩnh Vũ vừa dìu vợ, cũng vừa lo lắng đau lòng chờ đợi, Trang Hạo Nhiên cả người gần như bị mất hồn, hai tay chống vách tường trắng như tuyết, căng thẳng hai tròng mắt rưng rưng, không ngừng nghĩ lại quá trình hôn lễ ngày hôm qua, rốt cuộc có ngoài ý muốn nào xảy ra mà không dễ dàng phát hiện hay không, nhưng tối hôm qua khi nhìn cô ngủ người còn thật tốt— Rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề?

Anh lập tức vung quyền đấm mạnh vào mặt tường, trái tim như bị xé rách, đau đến không thở nổi!

Lúc này, Tưởng Thiên Lỗi mới dẫn bốn phó tổng Lâm Sở Nhai, Nhã Tuệ, cùng đám người Trần Mạn Hồng mới vừa chạy tới, sau đó vợ chồng Đường Chí Long cũng chạy tới, vừa đi vào trong vừa căng thẳng hỏi: “Khả Hinh ra sao?”

Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt sang nhìn Đường Chí Long vừa đi vào trong, tay vừa đè vị trí lồng ngực, biết ông ngồi tù nhiều năm, trái tim vẫn không khỏe, anh đau lòng lập tức đi tới trước, vừa đi vừa gọi: “Ba mẹ!”

Vợ chồng Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung nghe được vợ chồng Đường Chí Long tới, bọn họ cũng đau lòng tới cực điểm, lập tức tiến lên đón, liên tục nói xin lỗi, không thể chăm sóc tốt cho Khả Hinh, để cho cô vừa vào nhà đã mệt mỏi ngất xỉu, thật là tội đáng chết ngàn lần, nhất là Ân Nguyệt Dung đau lòng khổ sở khóc, mới vừa nghe xong con dâu nói lời cảm động thì cô đã xảy ra chuyện, còn trơ mắt nhìn cô ngất xỉu ở trong trà nóng hổi, muốn đỡ cũng không kịp!!

Lúc này Đường Chí Long nghe lời nói của mọi người, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn thông cảm nói: “Xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều không muốn, hơn nữa tôi biết Hạo Nhiên cùng mọi người đều thương yêu và chăm sóc cho Khả Hinh, tình huống bây giờ như thế nào, tạm thời còn chưa rõ, sẽ chờ bác sĩ ra rồi hãy nói.”

Nói xong, hành lang màu trắng thật dài của bệnh viện, lại lập tức đi tới một đám bác sĩ phụ khoa đứng đầu mặc áo blouse màu hồng nhạt, vẻ mặt mọi người lộ ra cẩn thận, nghiêm túc, tay cầm tất cả phiếu xét nghiệm, nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu.

Mọi người nhìn bọn họ, từng người đều căng thẳng không dám lên tiếng!!

Lúc này, Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi mới nhanh chóng chạy tới, bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt nôn nóng và đau lòng, vội vàng hỏi Trang Hạo Nhiên rốt cuộc từ đêm qua đến sáng nay đã xảy ra chuyện gì? Đứa bé tốt như vậy lại ngất xỉu?

Trang Hạo Nhiên bị rất nhiều người hỏi tới vấn đề này, anh cũng nóng nảy lo lắng không biết nói thế nào, chỉ nhanh chóng xoay người nhìn phòng cấp cứu, cả người căng thẳng như bị xé rách, khổ sở nghi ngờ nói: “Khả Hinh— Em rốt cuộc có chuyện gì?”

Trong phòng cấp cứu, tạm thời dựng lên phòng siêu âm B!!

Đường Khả Hinh mặc quần áo bệnh nhân trắng tinh, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh giống như đang hấp hối, tay trái tiếp xúc nhẹ ống kim, mới vừa cắm vào lập tức rút ra, bên trái máy tạo độ ẩm chậm rãi thả ra từng làn hơi ấm, cô giống như không thể cảm nhận được, hai tròng mắt nhắm chặt, mơ màng ngủ mất.

Sau đó Viện trưởng dẫn Hàn Văn Kiệt, Tô Thụy Kỳ cùng các bác sĩ, ở bên ngoài phòng siêu âm B, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt, thật căng thẳng nhìn vào bên trong, nhất là Tô Thụy Kỳ, nóng nảy như lửa đốt nghiêng người tới trước, đau lòng nhìn, suy nghĩ tới cuộc sống tân hôn còn chưa bắt đầu, rốt cuộc cô lại xảy ra chuyện gì?

Nữ giáo sư phụ khoa đứng đầu bệnh viện gần năm mươi tuổi, chỉ thấy bà mặc áo bác sĩ màu hồng nhạt, dẫn mọi người cất bước đi tới trước giường bệnh của Đường Khả Hinh, nhìn kỹ cô một cái sau đó nhanh chóng mang găng tay trắng, chờ y tá vén lên quần áo bệnh nhân ở giữa bụng của Đường Khả Hinh, bà tự mình cầm ống gel siêu âm nhỏ lên chiếc bụng bằng phẳng của Đường Khả Hinh, lúc này mới ngồi xuống, cầm gậy siêu âm, bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn LCD thật to ở trước mặt, bà vừa di chuyển vừa hơi lộ ra nghi ngờ, híp mắt nhìn chăm chú —

Đám y tá và bác sĩ phụ khoa đều đang căng thẳng theo dõi, biết Đường Khả Hinh là vợ của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, thân phận như thế, không dám tùy tiện thông qua nghi ngờ, có lẽ kiểm tra sơ bộ rồi nói kết quả sau!

Nữ giáo sư tiếp tục nắm gậy siêu âm không ngừng di chuyển qua lại ở giữa bụng bằng phẳng của Đường Khả Hinh, thông qua kiến thức chuyên môn, nhìn bên trong có một điểm sáng, ánh mắt sáng lên!!

Bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả mọi người đang nóng lòng chờ đợi, Ân Nguyệt Dung căng thẳng đến sắc mặt tái nhợt, tay đè lồng ngực, cảm giác mình cũng sắp bị bệnh tim, Trang Hạo Nhiên đã gấp đến độ sắp xông vào phòng bệnh, hoảng sợ cuồng loạn không nói nên lời, cho dù là lúc nào, anh cũng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ của anh, chính mình cũng nóng lòng không biết nói sao, theo bản năng cũng nhớ lại xem ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bên trong phòng cấp cứu!

Nữ giáo sư bác sĩ lập tức dừng gậy siêu âm B, xoay người khe khẽ căn dặn nữ y tá sau lưng, y tá lập tức gật đầu xoay người đi về phía các loại dụng cụ, lấy thêm gậy dụng cụ không dây tinh vi đưa tới, bà lập tức nhận lấy, chăm chú nhìn Đường Khả Hinh một cái, lúc này mới chậm rãi cầm gậy dụng cụ nhẹ nhàng chính xác dán vào rốn, không ngờ bên trong bụng lập tức truyền đến: Thình thịch— thình thịch — thình thịch — thình thịch — thình thịch —

Ân Nguyệt Dung cùng mọi người đứng ở ngoài phòng cấp cứu, có thể lập tức nghe được nhịp tim dồn dập bí ẩn như là tiếng trống vang lên thình thịch, thình thịch, thình thịch, khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn loa phát thanh bên trong phòng cấp cứu, lại truyền đến tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch thật dồn dập, anh không hiểu hỏi: “Có chuyện gì?”

Nữ giáo sư phụ khoa cầm gậy dụng cụ tân tiến nhất nhẹ nhàng di chuyển đến vị trí khác trong lúc Đường Khả Hinh đang hôn mê, từng tiếng tim đập thình thịch — thình thịch — thình thịch — Truyền đến sức sống cực kì mạnh mẽ!!

“Thình thịch—Thình thịch—Thình thịch—” Tiếng tim đập truyền đến hơi nhanh, còn lập tức thông qua phòng cấp cứu phát ra bên ngoài!!

“Thình thịch—Thình thịch—Thình thịch—” Ân Nguyệt Dung hoảng sợ đến trái tim của mình cũng đập thình thịch, thậm chí gần như muốn bật khóc kêu: “Đây rốt cuộc là tiếng tim của ai đập vậy!? Đây có phải tiếng tim của tôi đập hay không?”

Đường Chí Long cùng mọi người cũng nghi ngờ nhìn, chờ đợi.

Lập tức!! Viện trưởng rốt cuộc dẫn nữ giáo sư phụ khoa cùng đám bác sĩ, bao gồm Tô Thụy Kỳ cùng Hàn Văn Kiệt… mặt nở nụ cười bước ra phòng cấp cứu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên dẫn đầu mọi người, hơi lộ ra hưng phấn cao giọng nói: “Chúc mừng Tổng Giám đốc Trang, chúc mừng Chủ tịch Trang cùng phu nhân, cô Trang mới vừa ngất xỉu là bởi vì có tin vui! Bởi vì cô mang thai song sinh, cho nên khi triệu chứng mang thai trở nên rõ ràng sẽ có yêu cầu rất cao đối với tố chất thân thể, mới làm cho cô ngất xỉu! Lúc nảy âm thanh mà mọi người nghe được ở bên ngoài phòng cấp cứu, chính là tiếng tim thai của hai đứa bé!!”

Mọi người còn chưa kịp vui sướng, liền khiếp sợ mở to hai mắt, Trang Hạo Nhiên lập tức giống như bị điểm huyệt, hai tròng mắt nhanh chóng kịch liệt đỏ thắm, cho rằng mình đang nằm mơ, tin vui này làm cho anh lập tức lâng lâng, cảm thấy không chân thật, anh vẫn có chút không tin chắc, mọi người vẫn còn đang khiếp sợ đứng ngây người thì anh đã kích động gần như cả người run rẩy đi tới gần viện trưởng, thở dồn dập thật lâu thật lâu, mới thật cẩn thận hỏi từng chữ từng chữ: “Viện trưởng!! Ông nói lại một lần cho tôi! Ý của ông là— Khả Hinh— Vợ tôi, cô ấy— Cô ấy mang thai!! Hơn nữa không phải mang thai một mà là song sinh, đúng không?”

Viện trưởng nhìn gần Trang Hạo Nhiên thật sâu, mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy! Cô mang thai song sinh, Tổng Giám đốc Trang!”

Tô Thụy Kỳ lập tức cúi mặt nở nụ cười.

Lúc này Nhã Tuệ cùng mọi người mới lập tức cảm thấy chân thật kêu ồ lên, mà Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi cùng vợ chồng Trang Tĩnh Vũ, Đường Chí Long cũng lập tức vui sướng cười rơi lệ, nhưng xin mọi người tha thứ, bản thân Trang Hạo Nhiên nghe được tin tức này, anh lại muốn khóc, nhất là nghe được tiếng tim thai của hai đứa bé, vẫn không ngừng truyền ra, anh nghẹn ngào vui sướng không sao nói hết, lập tức xoay người, cười kêu: “Mẹ, cha! Khả Hinh mang thai!!”

“Ừ!!” Ba đôi cha mẹ gần như kích động vui sướng cùng đáp lại, chỉ có Ân Nguyệt Dung cả người vẫn ngây ngô giống như bị hoảng sợ, trừng lớn con ngươi, nghe viện trưởng nói xong, sau đó thật chân thực nghe được tiếng tim thai đập thình thịch thình thịch vang dội có tiết tấu, khuôn mặt bà căng thẳng giống như phải phí sức để suy nghĩ, nhưng lập tức phịch một tiếng, cả người ngất đi!

“Này!! Vợ!” Trang Tĩnh Vũ thấy vợ ngất đi, hoảng sợ đến vỡ gan mật, nhanh chóng đỡ lấy bà, mọi người cũng lập tức xông về phía Ân Nguyệt Dung, Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhào về phía mẹ, Diệp Mạn Nghi lại vui sướng níu lấy anh, nói: “Đừng để ý tới mẹ con! Đoán chừng là vui mừng đến ngất! Mau đi xem vợ!”

“Chuyện này—” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn đáp lời, nhưng lập tức xoay người nhìn cửa lớn phòng cấp cứu đã mở ra, bên trong xuất hiện một bóng dáng dịu dàng, hai tròng mắt anh lập tức ứa nước mắt, chậm rãi cất bước, thật hạnh phúc và xúc động thở dốc, đi vào bên trong—

Đường Khả Hinh đã tỉnh lại, hơi tựa vào trước đầu giường bệnh, nghe nói mình mang thai, cô cũng kích động vui sướng khóc nức nở một hồi, tay vuốt nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của mình, nghĩ tới bên trong có hai đứa bé, nước mắt của cô to bằng hạt đậu ào ào chảy xuống, vừa muốn cười vừa muốn khóc—

Trang Hạo Nhiên kích động chậm rãi đi vào phòng bệnh, hai tròng mắt rưng rưng nhìn vợ, muốn lên tiếng gọi, nhưng xúc động đến không nói được tiếng nào, cho đến lúc cuối cùng, mới thâm tình gọi một tiếng: “Khả Hinh—”

“Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, lập tức nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay nghẹn ngào cầm chặt tay anh, vừa cười vừa khóc nói: “Lúc nảy anh nghe được không? Đây là tiếng tim đập của đứa bé, thật sự rất thần kỳ, rất dễ nghe! Đó là con của chúng ta! Em mang thai con của anh! Em mang thai con của anh, oh my god! Có hai sinh mệnh nhỏ thần kỳ, rốt cuộc ràng buộc chặt chẽ chúng ta lại với nhau!! Anh hứa với em, cho dù là con trai hay con gái, anh đều phải thương!! Không thể thiên vị! Không thể bởi vì nó là đứa bé trai, anh cũng không thương! Bọn chúng có thể thật đáng yêu, thật đáng yêu!!”

Trang Hạo Nhiên nghe lời nói ngây ngô này, lập tức bật cười rơi lệ, cúi người thật sâu ôm vợ, nghẹn ngào thật lâu, rốt cuộc mỉm cười nói: “Đứa ngốc, anh muốn nói cho em biết, hiện tại anh hạnh phúc và vui sướng đến dường nào, kích động vui vẻ muốn chết —”

Đường Khả Hinh dựa sát vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nghe chồng nói như vậy, lúc này mới yên lòng vui sướng rơi lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.