Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1353

trước
tiếp

Chương 1353: KẾT THÚC (93)

Cửa chính nhà họ Trang lập tức mở ra!!

Trong mặt cỏ rộng lớn vô tận nơi xa, một đoàn xe ô tô màu đen chậm rãi lái tới, chiếc Rolls-Royce màu đen dẫn đầu đang lóe ra ánh sáng trang trọng và uy nghiêm, dì Lý dẫn tất cả người giúp việc nhanh chóng bước ra, mà Trang Tĩnh Vũ cũng mặc com lê, cùng với vợ bước nhanh đi ra đón, Trang Ngải Lâm cũng nở nụ cười cất bước ra khỏi cửa chính biệt thự.

Chiếc Rolls-Royce màu đen cuối cùng chậm rãi dừng lại ở trước cửa biệt thự, tài xế nhanh chóng mở cửa.

Ân Sĩ Hoa mặc tây trang đen, trước ngực áo treo sợi dây xích bạch kim, bên trong cất giấu mặt đồng hồ cổ, khuôn mặt lộ ra thần thái của một ông vua của tập đoàn khổng lồ Ân thị, tuy rằng lộ ra hiền lành, nhưng uy nghiêm lại chấn động như núi cao, nhìn một vòng đám người giúp việc tất cả đều cung kính khom người chào, ông cũng không nói gì, mà im lặng cùng vợ đi vào bên trong.

Bên trong biệt thự nhà họ Trang, bởi vì Ân Sĩ Hoa đến mà trở nên nghiêm túc, trang trọng, tất cả người giúp việc ngay cả bước chân đi lại cũng cẩn thận lễ phép, chỉ có Trang Ngải Lâm lớn gan một chút, cùng với ông bà ngoại đi vào bên trong phòng khách kiểu châu âu, cười nói tới chuyện tối hôm qua Đường Khả Hinh mới vừa vào cửa thì đã bị lạc đường trong nhà, làm cho Ân Sĩ Hoa cùng vợ Tào Bích Tình nghe xong, ngẩng mặt bật cười một trận, nói: “Đứa nhỏ này tại sao lại giống như Nguyệt Dung như vậy? Lúc ấy cô nhất định muốn gả cho Tĩnh Vũ, đêm kết hôn thiếu chút nữa ngã vào trong hồ.”

Ân Nguyệt Dung đỡ mẹ ngồi xuống, lập tức lộ ra vẻ mặt làm nũng, nhìn cha nói: “Ba, ba đừng luôn nói chuyện này!”

“Không nói tới chuyện này thì nói lúc ấy con trộm một xe kim cương của ba muốn cùng Tĩnh Vũ bỏ nhà trốn đi, thiếu chút nữa làm ba điều động quân đội tới tìm con?” Ân Sĩ Hoa hết sức thương yêu người con gái này, cười hài hước nói: “Khi đó làm mẹ của con hoảng sợ chết ngất.”

Mọi người lại bật cười một trận, Trang Hạo Nhiên ở trong từng tràng tiếng cười vui vẻ, nhanh chóng đi xuống lầu, thấy ông bà ngoại tới, lập tức nở nụ cười hào hứng, nhanh chóng đi tới, làm người thật vui vẻ gọi: “Ông ngoại bà ngoại, hai người thật là làm cho người ta đau lòng, ngày hôm qua Hạo Nhiên tổ chức hôn lễ hạnh phúc như vậy, hai người cũng không tới! Làm hại Hạo Nhiên trông ngóng hai người cả ngày!”

Vợ chồng Ân Sĩ Hoa thấy cháu cưng, vĩnh viễn đều là tràn đầy sức sống, dáng vẻ phóng khoáng hấp dẫn, nhất là trải qua ngày kết hôn hôm qua, càng thêm vẻ chín chắn làm người khó cưỡng, đây là một đứa bé luôn làm cho người ta không thể không thích, nhất là người đứng đầu một tập đoàn khổng lồ như Ân Sĩ Hoa, thích nhất tài trí mưu lược kiệt xuất cùng triển vọng của cháu trai, nghe nói người vợ mà cháu trai cưới là con gái của thầy nó thì càng làm cho ông muốn tận mắt nhìn thấy cô gái xuất thân từ gia đình nổi tiếng.

Tào Bích Tình im lặng giả vờ nghiêm túc, nhịn cười nhìn dáng vẻ của cháu trai như vậy nói: “Cháu đó! Khó trách cha cháu mỗi ngày đuổi theo đánh cháu! Miệng thật biết nói chuyện, ngay cả chuyện như vậy cũng dám nương nhờ vào ông bà ngoại!”

“Nào có? Cháu thật nhớ hai người!” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức đi tới trước mặt của bà ngoại, nhìn bà ngoại hôm nay mặc sườn xám màu tía, mặc dù tuổi gần tám mươi nhưng nhìn cũng không giống như bà già, ngược lại càng đẹp đẽ quý phái hơn, anh liền kêu lên một tiếng, rất cảm thán lắc lắc đầu nói: “Wow—- Bà ngoại của cháu thật quá đẹp! Rất lâu không gặp bà, bà vẫn làm tim người ta đập thình thịch! Mời tiếp nhận lời cầu hôn của cháu đi, bà Tào Bích Tình!”

Phốc! Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phì cười, Tào Bích Tình bị trêu ghẹo, trong lòng vui vẻ nở hoa, ngay cả Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được bật cười kêu: “Súc sinh!”

“Con cứ cả ngày, không phải khốn kiếp thì là súc sinh! Giống như trong nhà không có người!” Ân Sĩ Hoa lập tức giả vờ lộ ra vẻ không vui, nhìn con rể nói: “Người đang yên lành thì không thể nói chuyện không đàng hoàng.”

“Vâng, vâng, vâng—-” Trang Tĩnh Vũ nghe được cha vợ đại nhân mở miệng, vẻ mặt ông lập tức lộ ra bối rối, cười nói theo.

“Ông ngoại! Cha vẫn luôn nói chuyện đàng hoàng! Là cháu thường xuyên không đứng đắn!” Trang Hạo Nhiên lập tức chen đến bên cạnh ông ngoại, lại đưa tay ôm lấy ông ngoại nói: “Nhà chúng ta cũng không có mấy người là hạng tầm thường! Người ta đều gọi ông ngoại ngài là Thái Sơn lớn, cháu là Thái Sơn nhỏ! Cuộc đời của cháu kiêu ngạo tự hào nhất chính là bọn họ đều nói cháu đẹp trai như vậy là do di truyền của ông! Chị là nhặt được!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ha ha, Trang Ngải Lâm muốn nhấc chân đạp em trai, Ân Sĩ Hoa cũng không nhịn bật cười, xoay người nhìn cháu trai, cực độ cưng chiều nói: “Được rồi, miệng của cháu là lau mật toàn thế giới, người vợ mà cháu mới vừa cưới ngày hôm qua đâu?”

“Tới rồi, tới rồi!”

Dì Lý lập tức căn dặn đám người giúp việc bưng tất cả trà, bánh, đồ uống mà người lớn muốn uống, bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói: “Mợ trẻ đã tới, mợ trẻ đến kính mời trà cho từng người lớn.”

Vừa dứt lời, Đường Khả Hinh mặc váy ngắn cánh hoa màu hồng nhạt, tết búi tóc truyền thống, nở nụ cười ngọt ngào, thật đoan trang tao nhã bước ra—

Vợ chồng Ân Sĩ Hoa lập tức ngẩng đầu lên, nhìn một cô gái dáng vẻ vô cùng ngọt ngào hiền lành, khí chất độc đáo, đang đi tới trước mặt, có lẽ còn trẻ tuổi nhưng ông có thể từ trong ánh mắt xúc động của cô, cảm nhận được ánh sáng trí tuệ và sự cứng cỏi, hai người già vừa nhìn thấy đứa bé trước mặt, cũng không khỏi yêu thích, âm thầm nghĩ, quả nhiên Hạo Nhiên có ánh mắt độc đáo, tìm được cô gái như thế.

Trang Hạo Nhiên thấy Đường Khả Hinh xuất hiện tại trước mặt của người lớn, trái tim của anh lập tức như tan chảy, cả người như ấp ủ ở trong thế giới ngọt ngào, trái tim cũng không nhịn được dâng trào.

Vừa rồi Đường Khả Hinh còn có chút căng thẳng, lúc này nhìn thấy người lớn lại lập tức cung kính nở nụ cười, dì Lý đặt xuống nệm quỳ màu tím đậm thì cô cũng đã khiêm tốn đáng yêu quỳ gối ở bên trong nệm, dáng vẻ lại lộ ra ngọt ngào, bưng một trong những ly trà nóng, nhìn vợ chồng Ân Sĩ Hoa, thật chân thành nói: “Ông bà ngoại, cháu tên là Khả Hinh— Rất xin lỗi ngày hôm qua bởi vì tổ chức hôn lễ, không thể tự mình hỏi thăm hai ông bà, mong ông bà không lấy làm phiền lòng. Vẫn luôn nghe Hạo Nhiên nói nhắc tới chuyện của ông bà ngoại, Khả Hinh cũng thật sự rất muốn nhìn thấy phong thái của ông. Mặc dù cũng khát vọng có thể chăm sóc cho ông bà ngoại, nhưng Khả Hinh mới vừa gả vào nhà, rất nhiều chuyện cư xử với mọi người cùng lễ nghi cũng không thể làm tốt hết được, cho nên tương lai, mong ông bà ngoại khoan dung cho Khả Hinh một chút, chỉ điểm thêm cho Khả Hinh một chút, nhất là bà ngoại, nói cho cháu biết nhiều một chút về sở thích và chuyện thú vị của cha chồng, mẹ chồng và Hạo Nhiên khi còn bé, để cho cháu có thể hết lòng hết sức chăm sóc và làm bạn với bọn họ. Như vậy, ông bà ngoại cũng sẽ yên tâm—-”

Đứa nhỏ này lại biết nói chuyện như vậy, vẻ mặt Tào Bích Tình lộ ra kinh ngạc, vui mừng nhìn cô gái trước mặt, Ân Sĩ Hoa nghe được câu cuối cùng thì càng hài lòng mỉm cười gật đầu, Ân Nguyệt Dung cũng thiếu chút nữa rơi lệ bật khóc—

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nghe lời nói thâm tình này, tim của anh lập tức tràn đầy hạnh phúc ấm áp.

“Ông ngoại, mời ngài uống trà—” Đường Khả Hinh nói xong, liền bưng chén trà nóng, rất khéo léo hiểu chuyện đưa về phía Ân Sĩ Hoa, nở nụ cười vui vẻ.

“Ngoan! Đúng là bé ngoan, đúng là chủ tịch Đường dạy dỗ đứa bé ngoan.” Ân Sĩ Hoa nói xong, liền hài lòng gật đầu nở nụ cười, chậm rãi bưng chén trà nóng, vừa vén nắp muốn uống—

“Ông ngoại cẩn thận nóng—” Đường Khả Hinh lại mỉm cười quan tâm nói.

Ân Sĩ Hoa chăm chú nhìn Đường Khả Hinh một cái, lại hài lòng cười gật gật đầu nói: “Tốt— Đứa bé ngoan—”

Nói xong, ông mới rốt cuộc mỉm cười mãn nguyện uống một ngụm trà làm người cảm động.

Đường Khả Hinh lại khéo léo nhận lấy trà dì Lý đưa tới, bưng đưa đến trước mặt của Tào Bích Tình, lại thật ngọt ngào dịu dàng nói: “Bà ngoại— Mời bà uống trà—”

Tào Bích Tình cũng chăm chú nhìn cô gái trước mặt một cái, mặt lộ ra nụ cười rất hài lòng cùng vui mừng, vừa nhận lấy trà của Khả Hinh uống một ngụm, vừa nói: “Ngoan—”

“Bà ngoại cẩn thận nóng—” Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười nói.

“Tốt—” Tào Bích Tình lại nở nụ cười gật đầu—

Lúc này, mười mấy cô gái mặc váy đồng phục màu đen tay bưng quà của vợ chồng Ân Sĩ Hoa tặng cho cháu trai cháu dâu, chậm rãi đi tới, bên trong là đồ trang sức châu báu giá trên trời số lượng giới hạn của bảo tàng nhà họ Ân, còn có bọn họ tổ chức hôn lễ thế kỷ tại bảy quốc gia, có thể sánh ngang với vương miện bảy đỉnh của hoàng thất quý tộc, cùng với khu nhà cao cấp nhất ở các nơi trên thế giới, xe hơi sang trọng, công ty dầu hỏa, Câu lạc bộ văn hoá, cô gái cuối cùng liền cầm hai bao lì xì mạ vàng thật to, cười ngọt ngào đi tới—-

Đường Khả Hinh nhìn thấy hai bao lì xì to, ánh mắt của cô lập tức sáng lên.

Vợ chồng Ân Sĩ Hoa mỉm cười mỗi người cầm một bao lì xì to mạ vàng, bên trong quả thật có chi phiếu con số giá trên trời, phân lượng còn hơn những người lớn khác, chậm rãi đưa cho Đường Khả Hinh, nói: “Đây, Khả Hinh, đây là ông bà ngoại lì xì cho cháu —”

“Cám ơn ông ngoại bà ngoại! Sau này cháu nhất định sẽ thật hiếu thuận với ông bà!” Đường Khả Hinh lại không khách sáo đưa hai tay ra, nhận lấy bao lì xì của vợ chồng Ân Sĩ Hoa đưa tới, mừng rỡ vui vẻ kích động nắm ở trong tay, cười ngọt ngào giống như đóa hoa nhỏ, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy dịu dàng yêu thích không thôi.

“Đến đây— Không cần kính trà cha mẹ chồng trước, tới chỗ bà ngoại để bà ngoại nhìn cháu kỹ một chút—” Tào Bích Tình càng nhìn Đường Khả Hinh càng thích, liền vội vàng ngoắc tay gọi cô đến ngồi bên cạnh.

“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức nở nụ cười, nắm hai bao lì xì to, mới vừa đứng lên, nhưng không biết có phải vì đứng dậy quá gấp hay không, lại choáng váng một trận, làm cho trước mắt cô lập tức tối sầm, cứ như vậy ngã chúi xuống, chống đỡ bàn nước trà nóng bỏng phía trước, “Soảng” một tiếng, nước trà vẩy ra, cô đã hôn mê!!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ kêu lên, Trang Hạo Nhiên nhào tới trước mặt của vợ, căng thẳng gọi to: “Khả Hinh —-“


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.