Một Thai Hai Bảo Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tông

Chương 51

trước
tiếp

Chương 51:

 

Tiếp theo, rằm.

 

Cửa đóng lại.

 

Căn phòng im ắng trở lại.

 

Mãi cho đến khi không nghe thấy gì nữa Có Hoan mới mở mắt ra.

 

Nằm trong căn phòng xa hoa, đầy trồng trải và vắng vẻ.

 

Anh vẫn là bước đi một cách dứt khoát như vậy.

 

Giống như những lời nói đêm qua chỉ như một giắc mơ.

 

Cô đột nhiên cảm thấy buồn.

 

Biệt thự gia đình Bắc Minh.

 

“Mặc, con về rồi.” Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Bắc Minh Mặc ngồi trên xe lăn đi vào thì nhanh chóng đi đến, vừa đẩy xe lăn vừa nói, “Sao hôm qua đột nhiên lại xuất viện, cũng không về nhà? Đứa trẻ này cứ khiến ba con và dì lo lắng.”

 

Bắc Minh Mặc mím môi nói, “Cháu không sao, ông ấy đâu?”

 

“Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, huyết áp đã được kiểm soát. Một lúc nữa đi vào thì đừng khiến ông ấy kích động.

 

Ừm?” Giang Tuệ Tâm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.

 

Bắc Minh Mặc gật đầu tiến vào thư phòng.

 

Có mùi mực phảng phát trong căn phòng.

 

Bắc Minh Chính Thiên đang nắm chặt bút viết những dòng chữ mạnh mẽ, tự do phóng khoáng.

 

Ông không cả ngẳng mặt lên, mãi cho đến khi hừ lạnh một tiếng.

 

“Chịu về rồi sao? Vẫn chưa chết trong sự dịu dàng hả?”

 

Bắc Minh Mặc mím môi, nhướn mày lên, “Không nỡ chết, sợ không có ai chịu tang cho ông.”

 

Hai cha con nhà này, chỉ cần gặp nhau là đấu khẩu.

 

Một tia nóng giận lóe lên trong mắt Bắc Minh Chính Thiên, ông mạnh mẽ ngẳng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đứa con đang ngồi trên xe lăn, nói ên tâm, con trai với cháu trai của ta có rất nhiều, thiếu mày cũng không sao.”

 

Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhéch môi lên, “Nếu đã như thế thì lãng phí nhiều tâm tư trên người tôi làm gì?”

 

Anh đang ám chỉ chuyện của Bùi Đại Nhi.

 

Bắc Minh Chính Thiên cau mày nhìn anh, dù ngoài miệng có nói thế nào thì ông cũng rất yêu thương đứa con trai này.

 

Ông đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Mặc, “Lão nhị, sự dịu dàng luôn là nắm mò của anh hùng, hi vọng lần này gặp tai nạn như vậy con sẽ nhận ra được bài học.”

 

Bắc Minh Mặc không đồng ý, trong đôi mát ủ rũ lóe lên tia lạnh lùng, “Bài học là đáng lẽ ra năm năm trước tôi không nên đồng ý với ông để ông càng được nước càng lần tới.”

 

Anh đang ám chỉ sự ra đời của một đứa trẻ vào năm năm trước.

 

Bắc Minh Mặc hừ lạnh một cái, nói: “Thế sao, nhưng đó là do con muốn có được tập đoàn Bắc Minh nên mày bắt buộc phải có con trai! Đây vốn dĩ là quy định mà tổ tông đặt ra.”

 

“Tôi không nên có được sao?” Đôi mắt Bắc Minh Mặc lạnh lùng, “Tập đoàn Bắc Minh vốn dĩ là của tôi! Chỉ cần tôi kiên trì, cho dù không sinh con trai, tôi cũng có cách để đạt được.”

 

“Nhưng mà con lại không muốn phá vỡ quy định của tổ tiên.” Đôi mắt của Bắc Minh Chính Thiên nhíu chặt lại, “Ta biết con vẫn đang trách ta về chuyện năm đó của mẹ con.

 

Nhưng nhiều năm như vậy rồi, tập đoàn Bắc Minh cũng giao cho con rồi, bây giờ bảo con kết hôn, cũng khó như vậy sao?”

 

Bắc Minh Mặc im lặng.

 

Anh không trả lời câu hỏi của Bắc Minh Chính Thiên.

 

Sau một hồi im lặng, Bắc Minh Mặc nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Chính Thiên, “Giao ước trước kia của chúng ta, ba còn nhớ không?”

 

“Chuyện của Cố Hoan?” Bắc Minh Chính Thiên nhíu mày lại, “Đương nhiên còn nhớ.”

 

Bắc Minh Chính Thiên vẫn nhớ, ngày đó Bắc Minh Mặc đồng ý để Cố Hoan ở lại bên cạnh chính là vì giao ước này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.