Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 9

trước
tiếp

Nghĩ rằng bố và mẹ đang vun đắp mối tình cảm, cậu bé liền chạy đi, còn giơ một nắm đấm nhỏ:”Mẹ, ba, cố lên.”

Nguyễn Vân Tịch chớp chớp mắt không nói lên lời, sau khi cậu bé rời đi, cô tức giận trừng mắt nhìn Phạm Cảnh Tân:”Này, anh còn chuyện gì nữa không?”

“Đây là tấm séc ba tỷ” Phạm Cảnh Tân lạnh lùng lấy nó ra, đôi mắt lóe lên nguy hiểm: “Ngay bây giờ hãy rời khỏi con trai tôi.”

“Anh ..”Nguyễn Vân Tịch nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không, đôi mắt xinh đẹp của cô giận dữ trừng anh. Cô vươn tay lấy tẩm sec rồi xé nó ra thành nhiều mảnh.

“Tôi không cần ba tỷ của anh, anh hãy tránh xa con trai tôi ra, ngay bây giờ”Cô gằn từng chữ, giọng nói đầy ý căm thù.

Mắt của Phạm Cảnh Tân tổi lại, sao người phụ nữ này lại kịch liệt như vậy? Trước giờ người khác nghe thấy tên của anh đã sợ hãi rồi, chưa có người phụ nữ nào dám đứng trước mặt anh nói những lời lẽ cùng với khí thể như vậy.

“Cô chê ít?” Người nào đó lại lấy một tấm sec nữa ra:”Đây là ba mươi tỷ.”

Nguyễn Vân Tịch thậm chí còn không liếc nhìn tấm sec mà trực tiếp lấy tay tiếp tục xé: “Có tiền thì muốn làm gì thì làm sao? Thật đáng tiếc, tôi nhìn thấy nhiều tiền liền cảm thấy chướng mắt, tôi chỉ cần con của mình thôi”.

Lông mày của Phạm Cảnh Tân nhíu lại như muốn uy hiếp người khác, giọng nói của anh như mang theo một dòng khí lạnh:”Nguyễn Vân Tịch, tôi vì cô mà đã hạ mình xuống rồi, loại phụ nữ như cô không thể cho Tiểu Bạch một cuộc sống vật chất đầy đủ được. Trái lại còn làm liên lụy đến nó.”

Loại phụ nữ như cô? Phụ nữ như cô thì sao? Tác phong quả bừa bãi sao? Hay là cuộc sống loạn đến mức không chịu nổi? Suốt sáu năm qua, cho dù có mệt mỏi như thế nào, cô vẫn tin mình sẽ đem lại cho Tiểu Tiểu Bạch cuộc sống tốt nhất.

Mà người ba chỉ trên danh nghĩa này chưa thực hiện một chút nghĩa vụ nào mà một người ba nên làm lại có thể châm chọc cô như vậy?

“Anh hạ mình cái gì?” Nguyễn Vân Tịch lạnh lùng phản bác lại:”Phạm Cảnh Tân, tôi không cần anh hạ mình gì cả, anh mau tránh ra cho tôi, chó khôn không cản đường”

Phạm Cảnh Tân tức giận mím môi lại, yết hầu của anh liên tục lên xuống, đáy mắt của anh càng đen lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự phản kháng của người phụ nữ này này đã chọc giận anh.

Khi cô chuẩn bị rời đi, Phạm Cảnh Tân đột nhiên giữ chặt cánh tay cô lại, lời nói đầy tình cảnh báo thoát ra từ môi anh.” Còn chưa nói rõ dàng cô đã muốn bỏ chạy sao?”

Nguyễn Vân Tịch đột nhiên bị anh kéo lại, thân người không trụ vững, chao đảo một hồi. Phạm Cảnh Tân ghét bỏ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vân Tịch. Người phụ nữ ngốc như lợn này làm sao có thể dạy bảo con anh tốt cho được ?

Vẻ mặt anh bao phủ là sự lạnh lùng, bàn tay to lớn của anh kéo cô khiến cô không kịp phòng thủ, chao đảo một hồi mà ngã vào trong ngực của Phạm Cảnh Tân.

Môi của hai người chỉ cách nhau vài cm. Nguyễn Vân Tịch có vài phần hoảng hốt, hơi thở ấp áp của người đàn ông phả vào mặt cô, giống như hơi thở hỗn loạn sáu năm trước… bức người và quyến rũ, khiến tim cô đập nhanh liên hồi.

Cô lập tức nhăn mặt, mắt cô trở nên giận dữ, mạnh mẽ véo cánh tay của Phạm Cảnh Tân:”Đồ lưu manh! Buông tôi ra!”

Lông mày của anh giận giữ nhăn lại, vừa định buông cô ra thì có tiếng hô non nớt từ bên ngoài truyền vào.

“Ba mẹ!” Cậu bé phấn khởi chạy vào, khuôn mặt vui mừng mà hồng lên:” Ba mẹ tiến triển nhanh quá!”.

Nguyễn Vân Tịch vô cùng xấu hổ cô hận không thể đập đầu vào tường, cô đứng thẳng người:”Cục cưng … con hiểu lầm rồi.”

“Ba ơi! Con nghe nói phụ nữ thích ôm như thế này nhất!” Cậu bé giơ ngón tay cái lên, hết lời khen ngợi Phạm Cảnh Tân.

_ Nguyễn Vân Tịch xuýt ngất tại chỗ, con trai cô từ lúc nào lại học được những từ ngữ như vậy?

“Thằng quỷ nhỏ” Phạm Cảnh Tân nhướn mày, đôi mắt thâm trầm trở nên lấp lánh đầy dịu dàng: “Tối nay con có muốn đến nhà ba ăn cơm không?”

“Đi, đi!”Tiểu Bạch vui mừng, đôi mắt cậu bé như những vì sao: “Ba ơi, biệt thự của ba có phải rất lớn không?”

Nguyễn Vân Tịch sấp hộc máu vì tức giận, con trai cô hết lòng nuôi dưỡng sáu năm, nhanh như vậy đã phản bội cô rồi.

“Cục cưng .” Cô ôm chầm lấy cậu bé, nhẹ nhàng nói để xoay chuyển tình thế: “Tối nay về nhà cùng mẹ, được không?”

Lại không ngờ cậu bé lại làm vẻ mặt uất ức: “Mẹ ơi … con không muốn phải ăn mì vào buổi tối nữa.” Vừa nói xong, người đàn ông cười một tiếng đầy giễu cợt khiến người khác chói tai.

Đôi mắt lạnh lùng của Phạm Cảnh Tân nhìn chằm chằm vào Nguyễn Vân Tịch, giọng nói vừa lạnh lùng vừa đầy bất mãn:”Con trai tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, cô lại để nó ăn mì mỗi ngày?”

“Tôi “Nguyễn Vân Tịch không biết nên nói gì, cảm thấy có chút tội lỗi.

Là nhà thiết kế chính, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, lúc nào cô cũng vô cùng vội vã. Mỗi tối cũng chỉ có thể vội vàng nấu cho con một ít mì. Cũng không còn cách nào khác, cô là một người mẹ đơn thân. Học phí và chi phí sinh hoạt của

Tiểu Bạch đều do cô một mình lo liệu.

Cô nhìn đứa con nhỏ, bao trùm khuôn mặt đều là sự đau lòng, bây giờ con cô đã tìm thấy ba của mình rồi…Để cậu đoàn tụ với ba của mình, đây là giấc mơ từ lâu của cậu. Cô làm sao nỡ phá vỡ nó?

“Ngoan Nguyễn Vân Tịch xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu:”Con đến nhà ba ăn tối, mẹ sẽ làm thêm một ca nữa.”

“Mẹ ơi .” Cậu bé lưu luyến nắm không rời góc áo của cô:”Mẹ cùng con về nhà ba ăn cơm”.

Cả người cô bỗng chốc chấn động, cô đến nhà của Phạm Cảnh Tân? Nguyễn Vân Tịch không khỏi ngước đầu lên nhìn Phạm Cảnh Tân, chỉ thấy khuôn mặt. người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ nhìn cô. Cô cắn răng, đó chỉ là nhà của người đàn ông xa lạ, cô đến đó để làm gì?

“Ngoan, mẹ sẽ không đi.” Cô dỗ dàng cậu bé, sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô nghiệm lại nhìn Phạm Cảnh Tân: “Nếu con trai tôi bị thương ở đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.

“Bị thương?” Phạm Cảnh Tân mím môi nhìn cô, rồi nói một cách đầy mỉa mai: “Con ở cạnh cô mới càng dễ bị thương”

Nguyễn Vân Tịch hận không thể đến xé người anh ra, nhưng ở trước mặt con mình,cô vẫn dịu dàng mỉm cười: “Cục cưng… sáng mai nhớ về nhà tìm mẹ.”

Nhìn thấy Phạm Cảnh Tân cùng Tiểu Tiểu Bạch đã đi xa, cô lập tức ngồi xổm xuống, cả người cô dường như không còn chút sức lực nào. Cái loại đau đớn tận trong sương tủy nháy máy đã lan ra đoàn thân. Con trai của cô, ngay lúc này ngày càng xa cô …

Người từng khiến cô mất hết tất cả, giờ lại muốn cướp đi đứa con mà cô luôn coi là bảo bối của mình.

“Nhà thiết kế Nguyễn ..”Yến Thanh hoảng loạn giữ lấy cô: “Em có sao không? Tại sao em lại ngồi xổm trên mặt đất như vậy?”.

“Em không sao . “Nguyễn Vân Tịch yếu ớt đứng dậy, cố gắng xóa bỏ sự mệt mỏi trên khuôn mặt, miễn cưỡng mỉm cười: “Em chỉ là quá mệt mỏi thôi”.

Nửa đêm, cô ngồi lẻ loi một mình về bản thảo, tay cô đau nhức gần như sưng lên. Cho đến khi cô bước ra khỏi công ty, ánh mắt ảm đạm của cô vẫn chưa có chút ánh sáng nào.

Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe.

“Cô Vân Tịch, tổng chủ tịch Phạm muốn mời cô đến biệt thự thự một chuyến” Nguyễn Vân Tịch kinh ngạc: “Biệt thự? Biệt thự nào? Tôi bây giờ chỉ muốn về nhà. ”

Không ngờ, người đàn ông mặc đồ đen trực tiếp nắm lấy cánh tay cô: “Xin lỗi, tổng chủ tịch Phạm đã căn dặn, không thể trái lại”

Cô bị người đàn ông mặc đồ đen trực tiếp lôi lên xe, đôi mắt cô nheo lại vì tức

giận. Đây có phải là là … bắt cóc phụ nữ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.