Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 10

trước
tiếp

Khi chiếc xe màu đen dừng lại, Nguyễn Vân Tịch vẫn đang cau mày xoa xoa cổ tay bị nắm đến đau đớn của mình.

Khoảnh khắc khi cô bước ra khỏi xe, ngẩng đầu ngước lên nhìn, hơi thở cô trì trệ, biệt thự trước mặt giống như một tòa lâu đài, hào nhoáng uy nghiêm dưới ánh trăng, thiết kế quy mô đầy tuyệt vời khiến nhà thiết kế đẳng cấp là cô cũng không nhịn được tặc lưỡi tán thưởng, cô lặng lẽ nắm chặt hai tay, đi theo người đàn ông áo đen.

Kể từ khi Phạm Cảnh Tân đưa Tiểu Bạch rời đi, tâm trí cô luôn lo lắng không ngớt, mặc dù mới nửa ngày không gặp, nhưng cứ nghĩ đến Bảo bối từng giây từng phút luôn muốn bám lấy cô, tâm trạng muốn nhìn thấy bé con ngay lúc này của cô không thể nào diễn tả bằng lời.

Tiểu Bạch từ nhỏ tới lớn chưa từng rời xa cô nửa bước, ngay cả bình thường đi làm cô cũng đem theo bên người, không biết rốt cuộc Phạm Cảnh Tân có đem theo đứa nhỏ đi cùng hay không, anh bận rộn như vậy, nào có thời gian chăm sóc con!

. Vì thế cô lại càng bước đi nhanh hơn, nhưng điều bất ngờ là khi cô hùng hổ đi tới chuẩn bị đẩy cánh cửa ra đã nghe thấy tiếng cười truyền đến.

Một tiếng cười ngây thơ, một tiếng cười trầm thấp.

“Daddy, daddy thấy ngôi nhà con lắp có ngầu không, đến lúc đó daddy và mami còn có con nữa, chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây được không?”

“Ừm, được”

Cô như không thể nào tin vào mắt mình, tổng giám đốc của tập đoàn Phạm thị lại cùng với Tiểu Bạch ngồi chân trần dưới sàn nhà chơi lắp ráp khối hình!

Nhưng mà bức tranh này…

Cô lại siết chặt nắm tay hơn một chút, anh là ba ruột của Bảo Bảo, là daddy mà Bảo bối luôn yêu quý, cô không thể áp đặt cảm xúc của mình lên người thằng bé, vì vậy liền nới lỏng nắm tay. Vẫn là Tiểu Bạch nhanh mắt, nhìn thấy cô đến, đôi mắt trong sáng đáng yêu như hai viên ngọc lại sáng lên vài phần, “Mami!”

Phạm Cảnh Tân nghe vậy liền ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy người phụ nữ ngốc nghếch kia đang nhìn anh ở đằng sau ghế sofa, anh nheo mắt đầy nguy hiểm, đứng dậy, thuận tiện xách Tiểu Bạch lên, dứt khoát dặn dò người giúp việc dọn dẹp, “Dọn cơm”.

Người làm nghe vậy liền bận rộn hẳn lên.

Đôi chân ngắn tũn của Tiểu Bạch nhảy lên nhào vào lòng Nguyễn Vân Tịch, nũng nịu đáng yêu nói, “Mami ơi mami, con vừa xây được một ngôi nhà rất lớn,

con muốn sống ở đó cùng với daddy và mami”

Nguyễn Vân Tịch nghe thấy điều này, ngẩng đầu nhìn Phạm Cảnh Tân, vậy mà người đằng sau lại giống như không nghe thấy gì, Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn khiến người ta yêu mến, “Mami, daddy vừa nãy đã đồng ý”.

Thằng bé còn chưa nói hết đã bị ai đó xách lên một cách tàn nhẫn, Nguyễn Vân Tịch nhíu mày, “Anh đang làm gì vậy?

Phạm Cảnh Tân bế Tiểu Bạch vào phòng tắm, giọng điệu vừa lười biếng vừa ghét bỏ, “Rửa tay ăn cơm, chả nhẽ còn cần ba dạy con nữa sao?”

Sau khi rửa tay xong, Tiểu Bạch tự mình leo lên ghế, tuy nhiên cái bàn lại quá cao, thằng bé ngồi như vậy căn bản không thể với tới thức ăn trên bàn, Phạm Cảnh Tân vỗ chân, buồn cười nhìn nó, “Nhóc con, ngồi đây?

Nguyễn Vân Tịch rửa tay xong đi ra nhìn thấy một lớn một nhỏ vươn tay gắp thức ăn, ăn như hổ đói, cô không thể không cau mày.

“Bảo Bảo, ngồi vào lòng mami-”

Phạm Cảnh Tân lại lạnh nhạt ngắt lời cô, đôi mắt như chim ưng đầy vẻ xem thường “Ngồi xuống, ăn cơm của cô đi.”

Nguyễn Vân Tịch gần như không thể chịu đựng nổi, giận dữ nhìn anh, “Phạm Cảnh Tân!”

“Ngồi xuống!”

“Mami ngồi bên cạnh Bảo bối này” Tiểu Bạch nắm lấy tay cô, cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ nói, “Mami, đồ ăn nhà daddy ngon lắm đó!”.

Nhìn bầu không khí giữa hai người, thằng bé cảm thấy không đúng lắm, quyết định phải tác hợp cho hai người, vì thế bèn dán sát vào tai của Phạm Cảnh Tân, nhưng giọng nói lại không nhỏ chút nào, “Con nói cho daddy nghe, mami nấu ăn cũng rất ngon, lần sau con sẽ bảo mami nấu ăn cho daddy nhé!”.

Phạm Cảnh Tân vắt chân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nheo mắt cười khẩy, “Nấu mì ăn liền sao?”.

Nguyễn Vân Tịch lạnh lùng nhìn anh, không nói chuyện.

“Không phải, mami lúc không phải làm việc sẽ làm phô mai, cánh gà coca, còn có đùi gà chiên nữa! Thật ra mami rất khổ cực, mỗi ngày đều phải làm bữa sáng cho con, còn phải đưa con đi học nữa…”

“Đủ rồi, Tiểu Bạch” Nguyễn Vân Tịch ngắt lời cậu bé, khi thấy gương mặt tội nghiệp của con trai, giọng điệu trong phút chốc trở nên dịu dàng, gắp cho con một cái đùi gà, “Ngoan ngoãn ăn cơm đi”.

“Phạm Cảnh Tân, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Phạm Cảnh Tân dựa vào lan can quét mắt nhìn Tiểu Bạch đang nằm bò ra sàn nhà lắp ráp ngôi nhà, đôi chân dài đi về phía phòng sách, lạnh nhạt nhìn vào người phụ nữ tự cho mình là mạnh mẽ nhưng thật ra lại giống hệt như một chú hề, “Tôi muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Bạch”

“Anh đừng có mơ!” Nguyễn Vân Tịch nhấn mạnh từng chữ, “Tiểu Bạch là con

trai tôi, không ai có thể cướp nó ra khỏi tôi”

Đây chính là sự ích kỷ của cô, được coi là sự ích kỷ của một người mẹ, ngay cả khi cô biết rằng nếu như Bảo bối đi theo anh nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng cô không cho phép, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đưa Bảo bối rời khỏi cô!

Người đàn ông cao ngạo như một vị vua đang trào phúng nhìn chằm chằm con mồi, “Thằng bé cũng là con trai tôi, loại người như cô, dựa vào đầu mà có quyền nuôi dưỡng con trai tôi?”.

Nguyễn Vân Tịch gần như không thể hít thở nổi, loại người như cô? Cô là loại người nào?

Anh lại tiếp tục nói, “Đây là lần đầu tiên tôi bình tĩnh ngồi đàm phán với loại người tôi khinh thường, cô đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu

phạt!”

“Tôi không cho!” Nguyễn Vân Tịch mắt lạnh nhìn anh, Chủ tịch nhà họ Phạm thì thế nào chứ, tôi nói cho anh biết, Nguyễn Vân Tịch tôi cũng khinh thường anh!”

Phạm Cảnh Tân cảm thấy hài hước vô cùng, người phụ nữ này, thật sự không biết tự lượng sức mình, trong giọng điệu còn có thêm ý đùa giỡn, “Nhưng mà thật không may, đêm đó, là tôi ở trên”

“Anh..”.

Anh nhắc đến đêm đó một cách khinh bỉ như vậy, những ký ức đau đớn đó lại hiện lên trong tâm trí cô, hơi thở của anh, mồ hôi của anh… Người đàn ông này, bất kể khi nào, đều có thể dễ dàng làm cô tức giận, khiến cô nghẹt thở, còn có sự thù hận vô tận.

“Một tuần.” Giọng nói đột ngột trong im lặng kéo cô ra khỏi vòng xoáy ký ức, Nguyễn Vân Tịch vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại trong mắt anh lại càng đần độn, ngu ngốc.

Anh lười phải phí lời với cô, “Cô nuôi thằng bé 6 năm, nếu như tôi ép buộc đưa thằng bé đi, nó cũng sẽ chỉ hận tôi thôi. Vì vậy, mỗi người một tuần”

Trong giọng nói của anh lộ chút mệt mỏi, rõ ràng là không muốn giằng co với có thêm nữa. Nguyễn Vân Tịch còn muốn tranh cãi, nhưng có lẽ đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, nếu như còn tiếp tục mâu thuẫn với anh, sợ rằng anh thật sự sẽ cưỡng ép buộc đưa thằng bé rời khỏi cô.

Bảo bối cần mami, nhưng cũng cần daddy, nếu như anh có thể chăm sóc đứa bé thật tốt…

Nguyễn Vân Tịch nghiến răng, “Được, vậy thì mỗi người một tuần, anh đừng có giở trò với tôi đó!”

Phạm Cảnh Tân cười khẩy, đồ ngốc này cũng thú vị đó chứ.

Anh nhíu mày mở cửa, khi tay chạm vào nắm cửa, động tác liền chững lại, cô biết anh muốn làm gì, vì thể lên tiếng trước, “Bảo bối phải về với tôi trước!… lấy một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, bây giờ thằng bé còn chưa quen, đợi đến. tuần sau, tôi sẽ lại đưa nó qua!”

Phạm Cảnh Tân quay lưng lại với cô, cô không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, im lặng một lúc, cuối cùng cũng hòa hoãn lại, “Được”

Nguyễn Vân Tịch nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, đôi mắt chua xót cũng không chớp lấy một cái, cảm giác bất lực sâu sắc tràn ngập trái tim cô, “Phạm Cảnh Tân, nếu như không phải bị người ta tính kế, tôi hi vọng cả đời này sẽ không bao giờ phải gặp anh.”

Anh mở cửa, không dừng lại, đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.