Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 8

trước
tiếp

Bệnh viện.

Tiểu Tiểu Bạch dắt tay Phạm Cảnh Tân, mới vừa tới hành lang bệnh viện, môi nhỏ ngập ngừng nói ra một câu: “Phạm Cảnh Tân, nơi này không phải là nơi để ăn pho mát.”

Phạm Cảnh Tân siết chặt cậu, giọng nói lạnh nhạt lộ ra một chút nhỏ nhẹ, dụ dỗ hiếm có: “Làm mọi việc xong xuôi, chú sẽ đưa con đi ăn loại pho mát đắt tiền nhất cả thành phố”

Thấy nhóc con cười cong mi mắt, anh cắn chặt môi. Bây giờ anh rất muốn biết rõ một chuyện…Tiểu Tiểu Bạch rốt cuộc có phải con anh không. Y tá đi tới, mắt thấy bên cạnh chủ tịch Phạm lại có thêm một đứa bé, chớp chớp mắt kinh ngạc.

“Chủ tịch Phạm, xin hỏi ngài cần làm kiểm tra gì?” Cô gái nhìn chằm chằm đứa bé kia, chỉ thấy đứa bé với giám đốc gần như giống nhau như đúc.

“Xét nghiệm DNA.” Phạm Cảnh Tân lạnh giọng, con ngươi lạnh lẽo chứa ngàn sao: “Trong một giờ phải có kết quả cho tôi”

Anh vốn không quá hy vọng, nhưng ít nhất vẫn phải thử một lần. DNA của anh và Tiểu Tiểu Bạch được đưa tới phòng xét nghiệm xong, khoảng mấy chục phút sau, kết quả đã được đưa tới bàn tay to lớn của người đàn ông.

Đôi mắt lạnh lẽo của Phạm Cảnh Tân híp lại, bàn tay từ từ nắm lấy tờ giấy. Độ tương tự của DNA đạt tới 99%, là quan hệ cha con.

Đường cong hàm dưới của anh chợt căng chặt, trong mắt như lóe lên hàng ngàn tia sáng, trở nên mất khống chế mà mừng rỡ như điên. Phạm Cảnh Tân bá đạo dùng bàn tay ôm lấy nhóc con ép vào lòng, con ngươi lạnh lẽo cẩn thận nhìn gương mặt nhóc con bằng nửa con mắt.

Thảo nào đường nét lại giống anh tới vậy. Hóa ra, nhóc con này là ruột thịt của anh.

Tiểu Tiểu Bạch bị anh ôm đến có chút nghẹt thở, cái miệng nhỏ vểnh lên: “Phạm Cảnh Tân, chúng ta bao giờ mới đi ăn pho mát?”

Phạm Cảnh Tân nhẹ nhàng mím môi mỏng, ngón tay vuốt ve cằm nhóc con: “Này, sau này không được kêu tên chú không ngừng như vậy”.

Tiểu Tiểu Bạch buồn bực nâng mắt to lên: “Tại sao? Con cứ kêu như vậy.”

Trong nháy mắt, Phạm Cảnh Tân đôi mắt đen sâu như vực thẳm, xẹt qua màu đen nhẹ nhàng để lại tràn đầy mừng rỡ như điên và dịu dàng.

“Sau này gọi là daddy”

“Daddy?!” Nhóc con giật mình một cái, đôi mắt hưng phấn trợn to: “Chẳng lẽ người thật sự là ba con?! Quá tốt rồi!”

Phạm Cảnh Tân đôi mắt thâm thúy vô cùng nghiêm túc: “Phải, con chính là

con trai của Phạm Cảnh Tân.”

Tiểu Tiểu Bạch đã hưng phấn đến không thể kiềm chế tay nhỏ của nhóc con không ngừng cọ xát lên người Phạm Cảnh Tân: “Daddy, ba nhất định phải bảo vệ mẹ con! Mẹ dạo này bị một người phụ nữ xấu bắt nạt!”.

Phạm Cảnh Tân nhìn chằm chằm đôi mắt to vô cùng sáng chói của đứa nhỏ, chỉ cảm thấy đôi mắt kia thật trong suốt sáng ngời như nước suối vậy. Tim anh mạnh mẽ trầm xuống, giống như bị nước suốt trong đôi mắt nhóc con kia rửa sạch hết vậy, cực kỳ rung động.

Cuối cùng, anh cầm điện thoại di động, lạnh giọng căn dặn với đầu bên kia điện thoại: “Trong một tiếng, đưa tôi toàn bộ tài liệu về Nguyễn Vân Tịch”

Sau mấy giây, mail được gửi tới điện thoại di động của anh

Phạm Cảnh Tân nhìn chằm chằm từng chữ trong mail. Nguyễn Vân Tịch, nữ, giám đốc thiết kế. Anh đọc qua loa vài chữ, rốt cuộc cho ra một kết luận. Người phụ nữ này, không có tư cách được quyền nuôi dưỡng Tiểu Tiểu Bạch. ở công ty.

Nguyễn Vân Tịch đang nằm trên đống giấy nháp hạ mắt trầm tư, cục gôm trong tay liên tục tẩy xóa sửa đổi đường cong. Bỗng nhiên, toàn bộ công ty bùng nổi một trận ầm ĩ.

“Nhìn kìa! Phạm Cảnh Tân tới!”

“Anh ta là chủ tịch nhà họ Phạm đấy! Tại sao lại hạ mình tới nơi này của chúng ta!”

“Hóa ra nhìn ở khoảng cách gần cũng đẹp trai như trên màn ảnh vậy! Đúng là ba trăm sáu mươi độ không có góc chết mà!”.

Nguyễn Vân Tịch trong lòng lộp bộp một chút, Phạm Cảnh Tân. Cái tên này sao nghe quen tai vậy nhỉ? Cô đi ra phòng làm việc, quả nhiên người đàn ông đứng ở chính giữa hành lang đúng là có thể khiến tất cả phụ nữ kinh hãi. Gương mặt rõ ràng góc cạnh, khí chất tựa như đế vương, từ trên xuống dưới lãnh khốc cuồng quyến.

“Tôi muốn tìm Nguyễn Vân Tịch” Giọng nói anh nghiêm túc, giống như một đạo sấm sét cuồn cuộn đánh xuống.

Nguyễn Vân Tịch toàn thân run lên, cao giọng, bất chấp âm thanh xung quanh kêu lên: “Này, con trai tôi đâu?”.

“Mami, con ở đây!” Nhóc con giơ tay hưng phấp ôm Nguyễn Vân Tịch. Cô vội vàng ôm chặt Tiểu Tiểu Bạch vào lòng, quan sát một lượt cả người đứa nhỏ. Còn may, chưa cụt tay cụt chân, xem ra người đàn ông này không dẫn con. trai mình đi làm vật thí nghiệm sống.

Nguyễn Vân Tịch thở phào nhẹ nhõm, để trái tim đang lơ lửng xuống, ôm Tiểu Bạch lạnh lẽo trợn mắt nhìn Phạm Cảnh Tân: “Anh mang đứa nhỏ đi làm gì?”

“Mami!” Tiểu Tiểu Bạch hưng phấn kéo kéo quần áo cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: “Con có ba rồi! Phạm Cảnh Tân chính là ba con!”

2

Nguyễn Vân Tịch sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hốt hoảng che miệng nhóc con lại: “Đừng nói bậy bạỞ đây có rất nhiều người, nhất định đừng nói loạn”

Phạm Cảnh Tân lời nói sâu mà lạnh như băng, môi mỏng khẽ mở: “Đứa nhỏ nói không có gì sai”.

Nguyễn Vân Tịch tay đông cứng ở giữa không trung, sợ hãi đến lảo đảo. Ba? Người đàn ông này mà lại là ba của Tiểu Tiểu Bạch?!

Cô mặt đầy kinh ngạc ôm chặt nhóc con, môi tái nhợt nỉ non: “Không… Không thể nào… Tiểu Bạch không có ba!”

“Đây là giấy xét nghiệm DNA.” Phạm Cảnh Tân nhíu mi mắt, thưởng thức bộ dạng kinh ngạc của người phụ nữ này.

Nguyễn Vân Tịch đôi mắt xinh đẹp rơi lên trên tờ giấy xét nghiệm DNA, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

“Hóa ra.” Cô mất hồn chán nản, lời nói thê lương: “Sáu năm… Tên cặn bã đó là anh!”

Tim cô kịch liệt nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì tức giận mà chuyển thành màu tím.

“Hả?” Phạm Cảnh Tân môi mỏng khinh thường nhếch lên một cái: “Sáu năm, rõ ràng là cô quyến rũ tôi, cưỡng ép tôi phát sinh quan hệ với cô”.

“Anh… Nguyễn Vân Tịch giận dữ tràn ngập gương mặt: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”

“Không biết xấu hổ?” Phạm Cảnh Tân cười rét lạnh cực kỳ chói tai: “Nếu không phải lúc ấy ý thức tôi mơ hồ, nếu không chỉ bằng loại sắc đẹp này của cô? Loại vóc người này? Mà cũng muốn leo lên giường tôi?”

“Anh là đồ cặn bã! Tôi lúc đó mới là ý thức mơ hồ!” Nguyễn Vân Tịch giận đến cả người run rẩy, đưa chân hung tợn đạp Phạm Cảnh Tân một cước.

Đường cong hàm dưới của người đàn ông càng lúc càng chặt, trong nháy mắt anh đổi khách thành chủ, cứng rắn kéo người phụ nữ, đôi mắt ngầm từ trên cao liếc xuống cô.

Nguyễn Vân Tịch gò má nóng lên, giận dữ thu chân về, từng câu từng chữ nói: “Anh là ba ruột của đứa nhỏ thì sao nào? Đây là Tiểu Bạch của tôi, tôi nuôi dưỡng đứa nhỏ nhiều năm như vậy, bây giờ anh lại muốn cướp đi?”

Phạm Cảnh Tân liếc nhìn sắc mặt tức giận của người phụ nữ này, đáy lòng không khỏi thầm cười nhạt. Loại phụ nữ tính khí nóng nảy này, làm sao có tư cách nuôi dưỡng con trai anh? Con trai của anh phải có sự giáo dục tốt nhất.

“Nhóc con” Phạm Cảnh Tân cứng rắn kéo nhóc con trong lòng Nguyễn Vân Tịch tới: “Con đi tới quầy tiếp tân trước đi, chú và mẹ con cần thương lượng một vài việc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.