Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 7

trước
tiếp

Sau khi trở về nhà, Nguyễn Vân Tịch cuối cùng cũng được thở dài nhẹ nhõm. Sau khi đóng chặt cửa sổ, hai tay cô ôm vòng lấy Tiểu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch… Lần sau con không được chạy loạn nữa, có nghe rõ không?”.

“Mami, con sẽ không chạy loạn nữa đâu” Tiểu Tiểu Bạch mở to đôi mắt đỏ bừng làm đau lòng người, dùng hết sức cọ cọ vào trong lồng ngực cô.

Tiểu Bạch ngoan, không khóc..” Cô xoa xoa đôi mắt của Tiểu Tiểu Bạch, tràn đầy thương tiếc: “Lần sau con không được đến tập đoàn họ Tiêu để tìm người đàn ông kia… Con nghe rõ không?”

“Vâng.” Tiểu Tiểu Bạch gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi Nguyễn Vân Tịch dỗ nó lên giường ngủ, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo và đẹp trai của nó. Lông mi nó thật dài, giống như cánh chim của thiên sứ. Không thể không nói, khuôn mặt của con trai cô rất là phần điêu ngọc trác.

“Mami… Mami cứ nhìn chằm chằm con như vậy, con không thể ngủ được” Cậu nhóc đột nhiên mở to đôi mắt sáng trong, giả vờ tức giận mà nhìn cô.

Nguyễn Vân Tịch bị xấu hổ trong giây lát, cô đứng dậy đắp chăn đàng hoàng cho Tiểu Tiểu Bạch: “Mami… Mami chỉ nhiều con nhiều hơn một chút thôi mà” Sau khi ngây ngốc nhìn nhan sắc của con trai mình, Nguyễn Vân Tịch trở về phòng khách. Một lần nữa cô mở ra giấy viết bản thảo, sau đó cô phác họa trên giấy đường cong áo cưới ở trong đầu.

Linh cảm của cô cuối cùng cũng bùng nổ, từng nét bút giống như điêu luyện sắc sảo, vô cùng tinh diệu. Sau khi phác họa ra nửa hình dáng áo cưới, Nguyễn Vân Tịch bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài.

Cô tiến lên mở cửa, cả người cô lạnh lẽo. Có ba chiếc siêu xe lớn đậu ở trước cửa nhà cô. Bỗng dưng, từ trên chiếc xe có mấy người đàn ông mặc đồ đen đi xuống, nháy mắt đã bắt lấy cánh tay của Nguyễn Vân Tịch!

. Các anh..” Nguyễn Vân Tịch cắn cánh môi đang run rẩy: “Các anh đang làm gì vậy? Bắt cóc sao?”

“Cô là cô Nguyễn Vân Tịch đúng không?”.

“Đúng rồi… Các anh là ai?” Nguyễn Vân Tịch cảnh giác nhìn chằm chằm đám người áo đen, vừa xoay đầu, cô đã nhìn thoáng qua sườn mặt lạnh nhạt của Phạm Cảnh Tân trên một chiếc siêu xe.

Cả người cô giật mình một cái, đôi mắt đẹp trừng lớn, câu từ tức giận: “Vì sao lại là anh… Anh đến nhà tôi để làm gì?”.

Đôi mắt đen thâm thúy sắc bén của Phạm Cảnh Tân phảng phất như có thể nhìn xuyên qua linh hồn của cô. Ngón tay anh gõ một cái, ra lệnh từng chữ như

NO

đao: “Đi vào lục soát”

Trong nháy mắt, mấy người đàn ông áo đen đồng thời xông vào nhà họ Nguyễn, khiến sắc mặt cô trắng bệch vì kinh ngạc.

“Các anh muốn đụng đến con trai của tôi?” Lửa giận bốc cháy lên trong đôi mắt đẹp của cô, hung hăng thoát khỏi cánh tay bị giữ lại: “Phạm Cảnh Tân, anh đừng khinh thường người khác ở chỗ này như thế”.

Mà Tiểu Tiểu Bạch vẫn đang ngủ say ở trong chăn, đang làm một giấc mơ đẹp, môi nhỏ hồng nhuận chép chép, làn da mềm mại đến mức như lộ ra ánh sáng. Đáng yêu như thế này, khiến cho những người đàn ông áo đen vây quanh giường thằng nhóc đều mềm lòng.

“Nhớ kỹ, không được làm thằng nhóc đau, động tác cần phải nhẹ nhàng” “Tôi ôm là được, tôi sợ động tác của các anh quá thô bạo” “Không được, chỉ cho tôi ôm thôi”

Cứ như vậy, nhóc con đáng yêu được người đàn ông áo đen nhẹ nhàng bỏ vào trong lồng ngực. Thế nên động tĩnh ồn ào cỡ nào ở bên ngoài, cũng không thể đánh thức cậu được.

Khi thằng nhóc được đưa vào trong xe của Phạm Cảnh Tân, cuối cùng nó mới tỉnh. Vừa mới tỉnh, đã nhìn thấy mami ở bên ngoài cửa sổ xe bị mấy người đàn ông hung tợn bắt lại, mà cô đang lo lắng nôn nóng nhìn mình, hai mắt đỏ bừng. Tiểu Tiểu Bạch bị dọa khóc “Oa” một tiếng, khiến cho Phạm Cảnh Tân thương tiếc không thôi.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của anh phủ lên tay nhỏ toàn thịt của thằng nhóc, nhẹ giọng dỗ dành an ủi giống như độc dược ăn mòn xương cốt: “Yên tâm đi, chú sẽ không làm gì mami con đầu. Đợi lát nữa, con cùng chủ đi làm một việc, rồi chú mời con đi ăn pho mát”.

Nghe thấy hai chữ “Pho mát”, thằng nhóc mới ngừng nức nở, yếu ớt nâng mắt to lên: “Đầu tiên buông mami của con ra được không…

Đôi mắt Phạm Cảnh Tân tối sầm lại, tiếng nói lạnh lùng làm tất cả mọi người sợ hãi: “Buông cô ta ra”.

Cánh tay của Nguyễn Vân Tịch cuối cùng cũng được buông ra, cô lảo đảo chạy đến bên cạnh xe của Phạm Cảnh Tân, tiếng nói khẽ run: “Tiểu Bạch… Con ra đây mau”

Tiểu Bạch của cô mở to đôi mắt vô hại: “Mẹ ơi, Phạm Cảnh Tân chỉ mượn con đi chơi một lát thôi, mẹ chờ con về”

“Không… mẹ lo con…” Nguyễn Vân Tịch khóc đến thê lương, đôi con mắt đỏ hoe trừng đôi mắt lạnh lùng của Phạm Cảnh Tân: “Anh, đồ ma quỷ này, anh lại. muốn bắt cóc con trai tôi” Đôi mắt Phạm Cảnh Tân lộ ra ý cười lạnh, độ tròng mắt đen ánh lên vẻ bệ nghễ, bá đạo: “Mượn đi một bữa, chắc chắn sẽ đưa về cho cô.”

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe nhanh chóng vượt qua, Nguyễn Vân Tịch chỉ có thể tức giận, hung hăng cắn môi dưới. Có khi nào anh ta mang con cô đi làm… thí.

nghiệm với cơ thể người sống không?

Trái tim cô vọt lên, mãi không thể bình tĩnh lại, sợ hãi đến mơ hồ, đi đến phòng khách mới bị hồi chuông điện thoại đập tan cơn mơ màng.

“Alo?” Nguyễn Vân Tịch ép mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi.

“Vân Tịch..” Là giọng của Yến Thanh “Cái cô Nguyễn Thanh Thư hôm nọ. Đang ở công ty, ầmĩnói muốn tìm em, giờ em đến đây một chuyến đi.

Nguyễn Thanh Thư… Nghe thấy cái tên này, trái tim của cô như bị ai đó mạnh mẽ đâm một dao.

“Được.” Nguyễn Vân Tịch bỏ điện thoại xuống, cố gắng bình ổn tâm trạng hỗn loạn trong lòng. Cô bây giờ chỉ có thể tạm gác lại chuyện của Tiểu Bạch, vội vàng đến công ty.

Cô vội vàng chạy đến công ty. Vừa rời thang máy, cô đã nghe giọng chua chát châm chọc the thé của Nguyễn Thanh Thư:

“Người phụ nữ kia không dám đi làm cơ à?” Nguyễn Thanh Thư chống nạnh, hung hăng nói: “Thiết kế không ra làm sao, giờ trốn ở nhà không dám đến?”

Yến Thanh kiên nhẫn giải thích: “Nhà thiết kế Vân Tịch sẽ sớm đến thôi.”

“Sao đến cái bóng của cô ta tôi cũng chưa thấy vậy?” Nguyễn Thanh Thư hung hăng nhíu mày: “Sợ là cô ta vốn không dám đến gặp tôi đâu?

Một giây sau, Nguyễn Vân Tịch một thân váy đen đi đến, ngữ điệu lạnh nhạt: “Nguyễn Thanh Thư, nghe nói cô tìm tôi?”.

Nguyễn Thanh Thư bị giọng nói này làm kinh ngạc, sợ hãi, cô ta cố ra vẻ dữ tợn: “Nguyễn Vân Tịch, váy cưới đâu? Còn có bốn ngày thôi, cô còn chưa đưa thành quả cho tôi?”.

Nguyễn Vân Tịch bình tĩnh, lạnh nhạt đưa ra một tờ bản vẽ, nhưng mới hoàn thiện được một nửa. Nhưng dù là cổ, ống tay, hay thiết kế tà váy đều là những sáng tạo tuyệt vời, tuyệt đối không phải sản phẩm mà người thường có thể làm được.

Nguyễn Thanh Thư lộ ra ánh mắt ghen ghét, như thể muốn phun ra lửa. Ngay từ đầu, cô ta vốn chỉ muốn đối chọi gay gắt với Nguyễn Vân Tịch. Nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại tài giỏi đến kinh người như thế.

Dựa vào đầu… dựa vào đầu! Nguyễn Thanh Thư phẫn nộ, không nói lời nào liền quăng bản vẽ xuống đất.

Cô ta hếch mặt, ra vẻ khinh miệt: “Nguyễn Thanh Thư, đây là thiết kế của cô? Tôi thấy danh tiếng của cô chỉ đáng khinh như rác! Cái thứ thiết kế này mà có thể xứng làm nhà thiết kế cao cấp nhất sao?”

Nguyễn Vân Tịch không nói gì, mắt lộ ra vẻ hờ hững, lạnh nhạt: “Nếu như cô Nguyễn không hài lòng, tôi đây lại sắp xếp thiết kế lại một bản khác thôi.”

Không chút sợ hãi, run rẩy trong lời nói, dù sắc mặt cô đã trắng bệch như tờ giấy.

May… may mà Tiểu Bạch của cô không có ở đây, nếu không lại đau lòng cho cô.

Nguyễn Vân Tịch cố nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, yên lặng ngồi xổm xuống nhật bản vẽ lên.

Nguyễn Thanh Thư trừng cô, trút ý hận: “Nếu sản phẩm cuối cùng không làm tôi thỏa mãn, cô cứ đợi mà thân bại danh liệt đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.