Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 6

trước
tiếp

Một hồi chuông báo thức vang lên, Nguyễn Vân Tịch mở đôi mắt còn đang mơ màng ngái ngủ ra. Cô mò xuống giường, những tia nắng nhỏ, từ cửa sổ hắt lên đôi má trắng như tuyết của cô, xung quanh thân thể cô như được phủ lên một lớp vàng mịn.

Cô mở cửa phòng mình ra, như một thói quen gọi một tiếng, “Tiểu Bạch, mau dậy đi, không được ngủ nướng nữa”

Nhìn thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, cô vui vẻ mỉm cười.

“Tiểu Bạch…” Cô rôm rả gọi tên cậu nhóc, mở cửa phòng của Tiểu Tiểu Bạch ra, lại thấy không một bóng người.

Một cơn ớn lạnh lan từ đỉnh đầu xuống chân, xuyên vào tim vừa nhói vừa lạnh.

Nguyễn Vân Tịch lo lắng tột độ lao ra khỏi phòng, bàn tay run rẩy vơ lấy điện thoại, cứng đơ bấm một dãy số liên tiếp.

“Alo…” Giọng nói của cô đã bắt đầu hoảng loạn, “Cảnh sát, tôi muốn báo án….con trai tôi mất tích rồi…”

Vô tri vô giác đi đến đồn cảnh sát, trong tâm trí cô tràn đầy ý nghĩ mình làm thất lạc Tiểu Bạch, đau khổ đến nỗi đôi mày lá liễu thanh tú xoắn hết vào nhau. Camera hiển thị, thời gian sáng sớm, có một bóng dáng nhỏ nhỏ đi vào tập đoàn Phạm thị.

Xem xong camera, Nguyễn Vân Tịch lo lắng không yên vội vàng chạy tới tập đoàn Phạm thị, căn bản không màng tới bảo vệ ở cửa ngăn cản.

“Tôi muốn tìm Chủ tịch Phạm của các anh…” Cô hít một hơi thật sâu, hốc mắt đỏ hoe, “Anh ta bây giờ đang ở đâu?”

“Chủ tịch Phạm rất bận, không cho phép bất kì ai quấy rầy”.

“Rất bận?!” Cô nhếch miệng mỉa mai, từng câu từng chữ lạnh lùng vô cùng, “Vì vậy bận đến nổi dụ dỗ mất con trai tôi?”

Bảo vệ bị khí thế đó của cô làm cho kinh sợ, cuối cùng cũng lòi ra, “Phòng làm việc của chủ tịch Phạm ở tầng trên cùng” .

Nguyễn Vân Tịch ruột gan run sợ đi lên tầng thượng, tim đập dữ dội, cô mở cánh cửa phòng làm việc trước mặt ra. Cảnh tượng trước mắt, khiết máu trong người cổ đông cứng lại, không khác gì bị đóng băng.

Bảo bối của cô đang ngồi chung với Phạm Cảnh Tân, nơi khoé miệng còn lưu lại nụ cười ngây thơ ngọt ngào.

“Tiểu Bạch….” Cô lao tới như điên, chụp lấy bàn tay bé bỏng của bảo bảo, nước mắt làm ướt áo cô lúc nào không hay, “Sao con không nói với mami một tiếng… tự mình chạy đến đây? Tối qua con đã hù mami sợ một phen rồi…”

“Mami…” Tiểu Tiểu Bạch mở to đôi mắt đẫm lệ, rưng rưng đáng thương, “Con

sai rồi…xin lỗi, con không muốn để mami biết…”

Phạm Cảnh Tân ở bên cạnh, đôi mắt u ám lãnh khốc tràn đầy bình tĩnh, một câu mỉa mai lãnh đạm của anh cũng cực kì khó nghe, tựa như tiếng sét đánh ngang tai.

“Diễn kịch quả thật không tồi”.

Nguyễn Vân Tịch run rẩy kịch liệt, giường đôi mắt đẫm lệ lên, trầm tĩnh thắc mắc, “Diễn kịch?”

Đôi mắt đen sắc sảo có một tia tà ác và nhạo báng, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong ác nghiệt, “Phái con trai của mình mới sáng sớm đến cố tình tiếp cận tôi, còn đem theo tác phẩm thiết kế của cô, tâm tư của cô thật tỉ mỉ, tâm cơ cũng đủ thâm”

Nguyễn Vân Tịch sững người tại chỗ, đôi mắt đẹp mở ra đờ đẫn, trong tim có chút nhói. Người đàn ông đó đang nói gì vậy? Cái gì mà tiếp cận anh ta? Cái gì mà tác phẩm thiết kế của mình? Sao mà cô một chữ nghe cũng không hiểu?

“Anh đang nói gì vậy?” Nguyễn Vân Tịch lạnh lùng nhìn anh, không hề khoan. nhượng, “Tiếp cận anh? Tôi tiếp cận anh làm gì? Lẽ nào không phải anh tự mình dụ dỗ con trai tôi?”.

Khoé miệng Phạm Cảnh Tân hơi hướng lên một nụ cười lạnh, “Chuyện tới nước này, cô còn diễn được?

Nhìn thấy mùi thuốc súng giữa Phạm Cảnh Tân và Nguyễn Vân Tịch càng lúc càng nồng, Tiểu Bạch ở một bên lo lắng nức nở.

“Không…” Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc xoa xoa cánh tay của Phạm Cảnh Tân một cách đáng thương, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, “Chú trách lầm mami rồi…là tự con muốn đến… Con muốn chú làm daddy của con”

Đôi mắt lạnh lùng của Phạm Cảnh Tân cuối cùng cũng dịu dàng lại một chút, anh bá đạo ôm cậu nhóc vào lòng, lời nói nhẹ nhàng mà xót xa, “Tiểu quỷ, daddy của con đâu?”

“Mami nói với con….con không có daddy.” Tiểu Tiểu Bạch ngập ngừng thổn thức, “Phạm Cảnh Tân, chú và con trông giống nhau như vậy, con muốn chú làm daddy của con…”

Phạm Cảnh Tân bị sock một phen, thì ra là như vậy, là anh đã hiểu lầm tấm lòng hồn nhiên này của đứa trẻ. Một đứa trẻ khôn ngoan như vậy, vậy mà lại không có ba?

“Tiểu Bạch…chúng ta đi…” Nguyễn Vân Tịch ra sức giật cậu nhóc ra khỏi lòng của Phạm Cảnh Tân, dịu dàng an ủi, giọng điệu bị thương, “Mami không cần daddy…..con cũng không cần….chúng ta không được làm phiền ông chú này nữa”

Cô nhìn đôi mắt to ngập tràn nước mắt của Tiểu Bạch, chỉ cảm thấy tim con tim khó chịu như bị dao cứa vào. Từ trước tới nay, bởi vì không có baa, Tiểu Bạch luôn vì lí do này mà bị cô lập.

Cậu bé làm điều này là vì bản thân, lo sợ mami của cậu bị người khác ức hiếp. Nguyễn Vân Tịch nhẹ nhàng bể Tiểu Tiểu Bạch đi, cậu nhóc co quắp trong

lòng cô, gương mặt đẫm nước mắt.

“Sau này, đừng hòng tiếp cận con trai tôi”

Trong đôi mắt lạnh lùng cao ngạo của Phạm Cảnh Tân, cuối cùng cũng hiện ra một tia hứng thú. Anh thích thú nhìn chằm chằm vào tấm lưng xinh đẹp trước mắt, khoé miệng nở một nụ cười.

Những người phụ nữ trước đây nhìn thấy anh, phô hết mọi dáng vẻ kiều mị, dùng hết mọi thủ đoạn. Còn Nguyễn Vân Tịch đó khi gặp anh, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn anh một cái? Ngược lại còn giận giữ đùng đùng, liếc nhìn anh lạnh lùng.

Ha, thật thú vị. Khuôn mặt đẹp lạnh của Phạm Cảnh Tân hơi rủ xuống, nhớ lại gương mặt của tiểu quỷ ban nãy. Sống mũi, khuôn môi, đôi mắt, đường nét, mọi thứ dường như đều giống mình như đúc.

Ban đầu anh chỉ nghĩ rằng, đây chỉ là một sự trùng hợp hiếm có. Nhưng khi nghe tiểu quỷ nói mình không có daddy, trái tim anh đột ngột run lên. Lẽ nào, Tiểu Tiểu Bạch thật sự là con của anh? Nhưng trong ấn tượng của anh căn bản chưa từng chấm mút qua người phụ nữ nào, trừ cái lần đó……sáu năm trước anh ở trong quán bar uống say bí tỉ, trong cơn mơ hồ cướp lấy đêm đầu tiên của một cô gái, viết qua loa ném cho cô một trăm vạn.

Thái dương của Phạm Cảnh Tân đập thình thịch, đôi mày kiếm càng cau lại càng đậm hơn. Nó chắc là việc của vài năm trước…mà hiện giờ tiểu quỷ xuất hiện, hình như cũng vừa đúng tuổi tác này.

Phạm Cảnh Tân đập mạnh một phát, toàn thân thẩm đẫm u ám khiến người ta không rét mà run. Tức khắc, mười mấy thuộc hạ xuất hiện cùng lúc, “Chủ tịch, có gì căn dặn?”.

“Trong vòng hai phút, điều tra cho tôi địa chỉ của nhà hai mẹ con họ”

Một phút sau, anh cầm chặt địa chỉ của nhà họ Nguyễn trong tay, cởi bộ âu phục màu đen trầm ra, một chiếc áo lót màu xanh bó sát người, tôn lên bộ ngực cường tráng của anh.

Anh uể oải nắm chặt cà vạt, gương mặt lãnh khốc, giống như satan mắc cạn ở trái đất. Đôi môi mỏng mấp máy, lạnh lùng thốt ra một câu.

“Sắp xếp xe, tôi muốn đến nhà họ Nguyễn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.