Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 5

trước
tiếp

“Con là Tiểu Tiểu Bạch!” cậu nhóc vội vàng kéo áo Nguyễn Vân Tịch, “Đây là Mami của con, tên là Nguyễn Vân Tịch! Mami là một nhà thiết kế rất nổi tiếng, vừa lợi hại vừa xinh đẹp…”

“Tiểu Bạch, chúng ta nên đi thôi” Nguyễn Vân Tịch ngại ngùng bế cậu nhọc lên, bụng dạ run rẩy, đứa nhỏ này mắc gì lại tìm về một người đàn ông xa lạ, giới thiệu mình hoành tráng như vậy chứ?

“Không! Không mà!” Thân thể nhỏ bé của Tiểu Tiểu Bạch ở trong lòng cô nũng nịu, “Mami, mami để con nói xong đã…”

Tiểu Tiểu Bạch nhảy khỏi vòng tay cô, nhí nha nhí nhố chạy về phía xe của Phạm Cảnh Tân, “Chú ơi….mami của con xinh đẹp như vậy, rất xứng đối với chú đó!”

Phạm Cảnh Tân lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Vân Tịch, đôi mày kiếm của anh bỗng nhiên hơi cau lại. Đôi má trắng nõn của cô ửng hồng lên vì xấu hổ, đôi mắt đẹp màu hổ phách mở to, trong veo không tạp chất hiếm có trên thế gian.

Mặc dù người phụ nữ này cũng có vài phần nhan sắc, nhưng mà, xứng đôi sao? Phạm Cảnh Tân anh có loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua?

“Này, tiểu quỷ” Phạm Cảnh Tân thả lỏng đôi mày, “Chú không có hứng thú với mami của nhóc, ngược lại thấy nhóc rất thú vị” .

Đứa trẻ có ngũ quan gần như giống hệt như đúc với anh, khiến trong lòng anh có vài tia thích thú. Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Bàn tay thon dài đưa ra cho Tiểu Tiểu Bạch một tấm danh thiếp, giọng nói trầm ấm, “Tiểu quỷ, khi nào vào công ty trực tiếp nói tên của nhóc, tuỳ ý đến công ty tìm chú chơi đùa”

Chiếc xe được khởi động lên, đột nhiên anh nhíu mày, đường cong hàm kéo căng ra, khẩu khí lãnh khốc, “Cô gái, cầm lấy túi đi, lần sau đừng ngu ngốc để con trai cô, thay cô thu dọn bãi chiến trường”

Cô bị kẻ cướp giật lấy túi xách, trong một chốc được Phạm Cảnh Tân ném thẳng vào tay mình. Nguyễn Vân Tịch không khỏi âm thầm nghiến răng, rõ ràng cô đã nói cảm ơn, người đàn ông này sao vẫn còn chưng ra cái vẻ lên mặt dạy đời đó chứ? Hơn nữa còn ngấp nghé tới con trai đẹp tuyệt thế này của cô? Con cô rất đẹp trai, người hâm mộ đương nhiên không thiếu. Nhưng mà, tên mặt lạnh đó dựa vào đâu mà kiêu căng như vậy? Không được, Nguyễn Vân Tịch nhíu mày cau có, tuyệt đối không thể để con trai mình, đến gần người đàn ông cay nghiệt này!

“Phạm Cảnh Tân… Cậu nhóc non nớt đọc dòng chữ trên danh thiếp, “Chủ tịch tập đoàn Phạm thị…mami, đây là ý gì?”

Nguyễn Vân Tịch rùng mình một lúc, lạnh đến nổi trái tim nhăn nhúm lại, tập

đoàn Phạm thị?! Đây là tập đoàn uy quyền nhất, giàu có nhất thế giới…..

Lúc cô ở nước ngoài đã biết, tập đoàn Phạm thị, thống trị cả một giới thương nghiệp, người người khao khát, thịnh vượng một đời. Mà người đàn ông mặt lạnh lúc nãy, lại là chủ tịch tập đoàn Phạm thị…

Thân thể đáng giá chục tỷ, cao quý vô song.

“Tiểu Bạch….” Nguyễn Vân Tịch vội vàng ngồi xụp xuống, đôi mắt dịu dàng như dòng suối, “Ông chú đó, chúng ta tốt hơn hết là đừng chọc vào”

“Mami! Người đàn ông mạnh mẽ như vậy, có phải là có thể bảo vệ được cho mami không?” Đôi mắt Tiểu Tiểu Bạch cong lên, đầy hồn nhiên.

“À…” Nguyễn Vân Tịch động não suy nghĩ, mượn đại một cái cớ qua loa, “Không phải chú ấy đã nói rồi sao? Chú ấy không hứng thú với mami. Tiểu Bạch ngoan, mami có thể tự bảo vệ mình mà”

Tiểu Tiểu Bảo gật đầu, nhưng quỷ kế trong lòng lại từ từ hiện ra. Chỉ có Phạm Cảnh Tân mới bảo vệ được mami….giúp mami đối đầu với người phụ nữ xấu xa ức hiếp trên đầu trên cổ người khác kia.

Người lớn không phải đều nói là, hứng thú phải từ từ bồi dưỡng mà ra sao? Nếu Phạm Cảnh Tân không có hứng thú với mami, vậy cậu nhóc sẽ giúp Phạm Cảnh Tân bồi dưỡng ra hứng thú với mami.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiểu Bạch rón rén thức dậy trèo xuống giường, lén lút đi tới phòng của Nguyễn Vân Tịch, bàn tay nhỏ bé hồi hộp mở cửa phòng ra. Mami của cậu nhóc vẫn đang ngủ say, đôi môi đỏ mềm vẫn đang hít thở đều đặn.

Tiểu Tiểu Bạch trộm cười khẩy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt lên bàn một đĩa đồ ăn sáng, rồi rón rén rời khỏi nhà. Sau khi ra khỏi cửa, cậu chăm chú nhìn vào những toà nhà cao lớn hùng vĩ xung quanh, nhíu đôi mày đen lại.

Nhiều toà nhà như vậy…rốt cuộc cái nào mới là tập đoàn Phạm thị đây? Tiểu Tiểu Bạch nhớ tới toà nhà nhìn thấy tối qua, cao vút tầng mây, khí thế ngút ngàn, màu xanh lam đậm đầy sao rực rỡ chói mắt. Đôi chân nhỏ cuốc bộ tới đó, bị bảo vệ ở cổng kiên quyết chặn lại.

“Tiểu quỷ, đây không phải nơi mà nhóc nên đến đâu” Bảo vệ nhìn chằm chằm vào đôi má nhỏ quyến rũ lòng người, giữ chặt đôi chân đang giãy giụa của cậu bé. “Con muốn tìm Phạm Cảnh Tân…” Cậu nhóc nhảy dựng lên, tiếng nói còn hội sữa dễ thương đến nỗi bảo vệ không nỡ động vào đầu ngón tay của nhóc.

“Chủ tịch Phạm không phải là người bình thường có thể gặp được, mau về đi”

“Con….con là Tiểu Tiểu Bạch!” Cậu nhóc trừng đôi mắt trong veo to tròn lên, chống nạnh khí thế hùng hổ nói.

“Tiểu Bạch?!” Bảo vệ bị doạ đến gương mặt trắng bệch ra, đột nhiên nhớ lại, hôm qua chủ tịch Phạm đã nghiêm túc dặn dò xuống.

Bất kì ai cũng phải ngăn lại, nhưng nếu nhìn thấy Tiểu Bạch, đồng loạt tránh đường năm mét.

“Mau tránh ra! Đứa trẻ này là Tiểu Bạch!”.

Trong tích tắc, tất cả nhân viên bảo vệ đều tự động tránh qua một bên, nhường ra một đường thẳng tắp cho Tiểu Tiểu Bạch Tiểu Tiểu Bạch chống nạnh, bĩu môi, dương dương tự đắc bước vào tập đoàn Phạm thị.

Vừa bước vào trong, mới phát hiện cả một công ty to đến nỗi có thể chứa được cả một vũ trụ. Nguy nga tráng lệ, sàn nhà mạ vàng sáng bóng, rải đầy bột vàng lộng lẫy. Cậu nhóc đi tháng máy lên tầng thượng, văn phòng làm việc to lớn trước mắt, rung động đến mức khiến cậu nhóc thốt ra một tiếng “Oa”.

Trong phòng làm việc, người đàn ông đẹp tuyệt thể đang cuối đầu cầm tập văn kiện trong tay, lạnh lùng trầm ngâm, đôi môi lạnh lùng nghiêm nghị, đường cong góc nghiêng của khuôn mặt đẹp như tạc, đủ để khiến cho tất cả phụ nữ phải ngưỡng mộ.

“Phạm Cảnh Tân!” Ngoài cửa vang lên giọng nói non nớt, khiến trái tim anh bất chợt mềm nhũn.

Trên thế giới này, có mấy người dám gọi trực tiếp tên anh? Phạm Cảnh Tân tinh quái cau mày, ấn nút, ngay lập tức, cửa bí mật mở ra, rèm cửa cuộn xuống, ánh đèn chói rọi. Anh thoáng nhìn đôi má trắng nõn mịn màng của cậu nhóc, trên gương mặt đó, sở hữu ngũ quan được chạm khắc sắc sảo giống hệt anh. “Tiểu quỷ, vào đây ngồi” Phạm Cảnh Tân nhìn cậu nhóc, đôi môi mỏng nở ra một nụ cười.

Không nghi ngờ gì nữa, anh rất nuông chiều đứa trẻ này. Chỉ vì mỗi lần gặp được Tiểu Tiểu Bạch, luôn khiến anh cảm thấy, đây chính là một kiểu duyên phận của chúng sinh.

“Phạm Cảnh Tân! Con trốn khỏi nhà tới đây…..chú ngàn vạn lần đừng nói với người khác, đặc biệt là mami của con” Cậu nhóc chớp đôi mắt to hệt như được nhúng trong thuỷ tinh, ngây thơ trong vắt.

Phạm Cảnh Tân nheo đôi mắt lạnh, có vài phần cứng nhắc, “Sao nhóc lại tự mình chạy đến đây?”.

“Mami không cho con làm phiền chú…” Khoé miệng Tiểu Tiểu Bạch nở ra nụ cười ngọt ngào, “Vì vậy con mới lén lút chạy tới đây, đúng rồi…”.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu Bạch bắt đầu mò mẫm trong chiếc cặp nhỏ của mình, lôi ra vài tờ giấy mới tinh, đưa cho anh, sau đó nhướn mày lên.

“Phạm Cảnh Tân! Đây là tác phẩm thiết kế của mami! Mami thật sự rất có tài năng đó…” Tiểu Tiểu Bạch hai mắt long lanh, khuôn miệng nhỏ không ngừng khen mami của nhóc.

Cậu bé muốn để Phạm Cảnh Tân biết hết toàn bộ ưu điểm của mami, sau đó sẽ nảy sinh hứng thú. Phạm Cảnh Tân cầm mấy tờ giấy lên, trong nháy mắt, đôi môi mỏng lạnh tanh nhếch lên một nụ cười khẩy.

Người phụ nữ đó, mặc dù tối qua nhìn có hơi ngốc. Nhưng khi lợi dụng chính con trai mình, tâm cơ lại vượt trội hơn người. Cô ta dùng danh thiếp để tìm hiểu thân phận của mình, sau đó phải con trai sáng nay đến đây tiếp cận mình.

Nhân tiện, còn mê hoặc con trai mình, dạy nó những lời thoại thế này. Ha,

người phụ nữ này thật biết tính toán lòng người, còn tính đến nước minh bạch vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.