Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 4

trước
tiếp

Ròng rã mấy giờ liền, Nguyễn Vân Tịch ngẩn người nhìn chằm chằm vào tờ bản thảo trắng tinh kia, linh cảm giống như khô cạn không có cách nào tuôn trào được. Khuôn mặt dữ tợn của Nguyễn Thanh Thư cứ luôn lật qua lật lại trong tâm trí của cô.

Rất nhiều lần cô muốn nhấc bút lên, nhưng cuối cùng lại đặt xuống một cách nhạt nhẽo. Ban đêm, khí lạnh bức người, càng khuya càng lạnh. Trên cổ trắng như tuyết của Nguyễn Vân Tịch quàng một chiếc khăn lụa nhạt màu, tôn lên những đường nét nổi bật và mềm mại trên gò má cô. Tay cô nắm chặt một bàn tay nho nhỏ, chầm chậm đi trên đường phố.

Vừa tan tầm ở công ty xong, cô và Tiểu Bạch cùng nhau tản bộ về nhà.

“Mẹ, con muốn ăn pho mát.” Cậu rúc vào người cô, chớp đôi lông mi thật dài, ngọt ngào làm nũng.

“Mẹ dẫn con đi mua pho mát.” Nguyễn Vân Tịch công khóe môi cười một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự dịu dàng.

Cô nắm tay Tiểu Bạch đi vào một cửa hàng đồ ngọt, vừa mới ngồi xuống, Tiểu Bạch đã vịn bàn tay nhỏ vào cửa kính, giọng nói non nớt như muốn làm tan chảy lòng người vang lên: “Tòa nhà ngoài kia thật xinh đẹp nha!”

Nguyễn Vân Tịch ngước mắt nhìn theo, chỉ thấy một tòa nhà hùng vĩ xa hoa, chiếu sáng rực rỡ ở trước mắt mình. Tòa nhà có màu xanh xám làm nó nổi bật lên như một bầu trời đầy sao xanh thẳm vô cùng đẹp đẽ, sáng chói vô cùng, lộng lẫy huyền bí.

Trong lòng cô hơi rung động, đôi mắt khẽ híp một cái. Trong nháy mắt, màn hình màu đen khổng lồ ở phía trên cao của toàn nhà đột nhiên có màu sắc. Một giây sau, một khuôn mặt khí khái anh hùng hừng hực dần dần hiện ra.

Đôi mắt đen lạnh lùng và kiêu ngạo dường như không có tiêu cự, sâu trong đáy mắt màu đen xẹt qua một tia sáng, đôi môi mỏng hoàn mỹ, mỗi một đường nét trên khuôn mặt cảm giác như được gọt dũa sắc bén.

Người đàn ông mở miệng, một giọng nói đanh thép lộ ra sự bá đạo và kiêu ngạo bẩm sinh, giọng nói trầm thấp và vô cùng thu hút. Khí chất của anh hòa quyện giữa sự cao quý tuyệt đối và bướng bỉnh quyết liệt, lạnh lùng vô cùng nhưng lại rất hấp dẫn.

Nguyễn Vân Tịch nhìn chăm chú khuôn mặt trong màn hình lớn kia không chớp mắt, cảm giác chỉ trong chớp mắt trái tim bỗng nhiên co rút một cái, một loại cảm giác áp bách quen thuộc bỗng nhiên ập đến với mình, bao phủ cô hoàn toàn, khiến cô ngạt thở không thôi.

Trên người đàn ông kia có loại cảm giác nguy hiểm và hút hồn khó tả, khoét một cái tàn nhẫn vào trái tim cô. Nhưng cô căn bản… Căn bản là không biết người

đàn ông này, thế nhưng tại sao người đàn ông này lại đánh thức loại cảm giác nguy hiểm quen thuộc trong cô?!

“Mẹ! Người đàn ông này thật là đẹp trai. Đẹp trai giống con!” Tiểu Bạch trợn to đôi mắt trong suốt của cậu, hai gò má trắng nõn có vẻ hưng phấn nên ửng đỏ.

Khó khăn lắm Nguyễn Vân Tịch mới tỉnh táo lại, khôi phục khí sắc, cô kéo cậu vùi vào lòng mình, trong nháy mắt cảm thấy một mùi sữa xông lên mũi, cô dịu dàng trầm giọng nói: “Nhóc con, từ lúc nào con lại học được bảnh chọe như vậy?”

“Con không bảnh chọe..” Cậu nhóc bĩu đôi môi hồng lên, giống như anh đào: “Chỉ có người đàn ông kia… Mới có thể so với con thì đẹp trai hơn một chút.”

Nguyễn Vân Tịch mỉm cười và xoa cái đầu nhỏ của cậu, tên nhóc này thật đúng là vừa bảnh chọe vừa kiêu ngạo. Qua một hồi lâu, sắc trời càng lúc càng tối, cô nắm tay Tiểu Bạch ra khỏi cửa hàng đồ ngọt đi về nhà. Vừa đi được mấy bước thì trong đêm tối bỗng nhiên nhảy ra một hình bóng hung ác… Trong nháy mắt, hình bóng kia giật lấy cái túi trong tay cô!

Trong mắt Nguyễn Vân Tịch tràn đầy sự kinh ngạc, cô đang muốn chạy vội đuổi theo cái bóng đen kia thì đã thấy Tiểu Bạch chạy đuổi về hướng kia.

“Đồ khốn nạn! Không được chạy. Trả lại túi của mẹ tôi cho tôi.” Giọng nói của cậu bé uy nghiêm lạnh lùng, không sợ hãi chút nào đuổi theo cái bóng đen kia: “Mẹ, tên khốn kia chạy vào ngõ bên trái..”.

“Tiểu Bạch… Con quay về đây trước đi!” Giọng cô run rẩy, sợ người kia động vào một sợi tóc của Tiểu Bạch nhà cô.

Nhưng cậu nhóc cũng không quay đầu lại, rẽ vào ngõ nhỏ, đôi mắt to thông minh thản nhiên liếc mắt nhìn xung quanh: “Mẹ, con muốn đến đường phố bên kia đón đầu tên khốn này!”

“Không… Không được… Tiểu Bạch, nơi đó rất nguy hiểm…” Nguyễn Vân Tịch kinh hoàng đuổi theo, nhưng cô không ngờ tới, đứa con mới sáu tuổi của mình lại có thiên phú vận động bùng nổ như vậy.

Đến nỗi cô đuổi tới đường phố ở đối diện, cũng không nhìn thấy bóng dáng nhảy nhót tưng bừng kia… Nguyễn Vân Tịch cảm thấy cả người mềm nhũn, suýt chút nữa thì lảo đảo một cái, ngồi liệt trên mặt đất lạnh buốt.

Tim đập càng ngày càng mạnh, cả người mồ hôi lạnh tuôn ra như thác, đôi mắt sợ hãi của cô mở to hết cỡ. Đi đâu rồi… Rốt cục cậu nhóc của cô đuổi tới đường nào rồi…

Trong nháy mắt, cô giống như bị điện, đôi mắt đỏ như máu lao lên kéo tay người qua đường lại, lời nói đau xót: “Xin hỏi, anh có thấy một bé trai không? Làn da rất trắng… Đôi mắt rất to?”.

Hỏi mọi người đi trên đường, ai cũng đều nói với mình là bọn họ không nhìn thấy. Chớp mắt, cô như rơi vào hầm bằng, chỉ cảm thấy cả người từ trên xuống dưới lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi khiến tim phổi cô như tan nát.

Ngước mắt lên một cái, loáng thoáng nhìn thấy bên trái đường, có một hình bóng hoạt bát nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện ở nơi đó…

Nguyễn Vân Tịch vội vàng lao tới, cánh tay hung hăng ôm lấy Tiểu Bạch, đôi mắt đẹp ngập tràn nước mắt, giọng nói run lên: “Tiểu Bạch, con đã đi đâu vậy? Có bị thương không? Suýt chút nữa mẹ đã muốn chết.”

“Mẹ…” Cậu nhóc hờn dỗi một tiếng, đôi môi hồng nở một nụ cười tươi, bàn tay nhỏ chỉ về phía trước: “Con không sao, chú kia đã cứu con…”

Chú… Nguyễn Vân Tịch ngước mắt nhìn một cái, trông thấy trước mắt một chiếc xe màu đen đang dừng lại. Người đàn ông bị bóng tối bao trùm, đứng một mình lẻ loi toát lên vẻ đẹp trai hết mức. Đôi môi mỏng hơi mím, đôi mắt đen như mực, hiện ra ánh sáng đen bóng và rung động. Lạnh lùng cao ngạo và cô độc trong sạch, nhưng cũng vênh váo hung hăng.

Đôi môi mỏng của anh hé mở, một câu nói lạnh lẽo xen lẫn tiếng cười lạnh đầy mỉa mai: “Mẹ? Ngay cả con của mình cũng trông không cẩn thận, vậy có xứng đáng với danh xưng này không?”

Nguyễn Vân Tịch đông cứng ngay tại chỗ, lòng bàn tay nắm chặt quần áo Tiểu Bạch ướt sũng.

Cô khó khăn mở miệng, phun ra một câu “cảm ơn”, sau đó, vội vàng cụp mắt xuống thật nhanh.

Người đàn ông này… Trông quen quá. Chỉ cần nhìn chằm chằm anh một lúc, thì có thể bị cảm giác áp đảo chúng sinh kia làm cho ngột ngạt, mạnh mẽ bao phủ hoàn toàn. Trong nháy mắt, giọng nói non nớt của Tiểu Bạch rõ ràng vang lên bên tai, đôi mắt đen nhánh của cậu bé chớp chớp vô cùng đáng yêu: “Chú, có phải chủ… là người vừa rồi ở trên màn hình kia không?”

“Ừm?” Người đàn ông thản nhiên nhíu mày, trong đôi mắt đen phức tạp khó lường, bình tĩnh không sợ hãi: “Cháu từng gặp tôi à?”

Tiểu Bạch hưng phấn nhún nhảy một cái, ngẩng khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ: “Từng gặp! Chú, ngoại hình của chú đẹp trai như cháu…”

Nguyễn Vân Tịch đứng bên cạnh hận không thể chui vào kẽ đất, mà Phạm Cảnh Tân chỉ lạnh nhạt ngước mắt, quả nhiên, cậu bé trước mặt đôi mắt tinh sảo như đá quý, dáng vẻ đôi môi tuyệt đẹp, cùng với mình giống như đúc ra từ một khuôn.

Trong nháy máy sự tàn bạo trong mắt anh tan chảy một nửa, đôi môi mỏng chứa đựng một ý cười thật sâu: “Nhóc con, cháu tên là gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.