Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 3

trước
tiếp

Mấy năm qua, Nguyễn Vân Tịch dựa vào khả năng thiết kế thiên phú hơn người và sự tài hoa rực rỡ đã thành công đưa mình trở thành chuyên gia thiết kế thời trang hàng đầu, nhất thời tiếng tăm vô cùng lừng lẫy.

Tác phẩm thiết kế thời trang của cô ở nước ngoài đạt được vô số giải thưởng, mà địa chỉ của công ty có chuẩn bị chuyển đến làm vừa đúng lúc ở trong thành phố này. Một thành phố đã từng làm cô bị thương tàn tạ khắp nơi, máu me đầy người.

Nguyễn Vân Tịch nín thở, ngắm nhìn tòa nhà đồ sộ hùng vĩ màu vàng ngay trước mắt này, khóe môi cong lên lạnh nhạt. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô vẫn về vị trí ban đầu, thế nhưng đã sớm không còn sự thù hận tích tụ cuồn cuộn trong lồng ngực như lúc vừa rời đi.

“Mẹ, chúng ta tới rồi sao?” Một giọng nói non nớt vô cùng dễ nghe của bé trai vang lên. Nguyễn Vân Tịch dịu dàng ngồi xổm xuống: “Một lát nữa mẹ muốn đi lên trên kia gặp một người, tạm thời con ở dưới này cùng chị lễ tân được không?”.

Khóe miệng Bảo bối khẽ cong lên, ánh mắt như sao sáng chói: “Được rồi mẹ, con sẽ ở với chị lễ tân rất ngoan”.

Nguyễn Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí bể Bảo bối cho lễ tân, trong nháy mắt quay người đi, sự dịu dàng trong mắt cô bỗng nhiên sắc bén như dao. Cô biết vị khách mình chuẩn bị gặp là ai…

Lúc ở trên máy bay nhìn thấy tên của người ấy, trong nháy mắt lòng cô đau như đao cắt. Đó là một loại đau đớn đã lâu rồi không xuất hiện trong cô, khiến cho cô bỗng nhiên suýt chút nữa mất đi cảm giác.

Nguyễn Vân Tịch cắn môi, hít một hơi thật sâu, đi thẳng vào trong thang máy và ấn nút điều khiển…

Cô bước ra khỏi thang máy, chần chừ giây lát rồi mới gõ cửa phòng làm việc “cốc cốc”.

“Vào đi.” Người bên trong lạnh lùng nói một câu. Cô đẩy cửa ra, ngước mắt một cái, trước mặt cô là một người phụ nữ môi đỏ diêm dúa đang ngồi, dường như muốn đâm thủng hai mắt của mình. Đây là người phụ nữ cả đời này cô không muốn chạm mặt, nhưng hết lần này đến lần khác lại để các cô ngõ hẹp gặp nhau…

Là em gái của cô, Nguyễn Thanh Thư! Lúc Nguyễn Thanh Thư trông thấy cô, sự ghen ghét dường như muốn tràn ra khỏi mắt, nhưng mồm lại chào hỏi chua chát: “Ơ, chị Vân Tịch, đã bao nhiêu năm chúng ta không gặp nhau rồi? Tôi còn tưởng rằng nhà thiết kế mà tôi chỉ định lần này chỉ là trùng họ tên với chị thôi” .

Đúng vậy, lúc cô ta nhìn thấy ba chữ “Nguyễn Vân Tịch” trên tạp chí thiết kế thời trang, thì ma xui quỷ khiến thế nào làm cô ta tự chỉ định xuống. Cô ta cũng muốn nhìn một chút xem người phụ nữ lúc trước bị đuổi ra khỏi nhà, rốt cục có bao nhiêu năng lực!

Dù nói thế nào, Nguyễn Vân Tịch cũng chỉ là một con chó đáng thương. Nhưng sáu năm không thấy, Nguyễn Vân Tịch trước mắt, cả người từ trên xuống dưới không có một chút nào nghèo túng chán nản như năm ấy.

Ngược lại, khí chất của cô càng dịu dàng nổi bật hơn, tóc đen dài xinh đẹp hơi xoăn lay động giữa eo, tôn lên sự xinh đẹp khéo léo có một không hai của cô. Hơn nữa, còn chuyển mình biến thành nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng nhất. Nguyễn Thanh Thư không khỏi tức giận đến cắn chặt răng, loại cảm giác tự ti từ nhỏ đến lớn phức tạp kia lại phun trào mãnh liệt. Bất cứ lúc nào, cô ta cũng không sánh được với Nguyễn Vân Tịch.

Yến Thanh đứng ở bên cạnh hơi mím môi, bắt đầu giới thiệu với Nguyễn Thanh Thư: “Đây là nhà thiết kế tài hoa xuất chúng của công ty Nguyễn Vân Tịch. Vân Tịch, em ngồi xuống trước đã.

Nguyễn Vân Tịch bị giọng nói của Yến Thanh đánh thức, cơ thể đang đông cứng mới có một chút ấm áp. Khuôn mặt xinh đẹp và rạng rỡ của Nguyễn Thanh Thư khiến cho trong nháy mắt khiến cả đầu cô bị bao phủ bởi kí ức của sáu năm trước…

Cô từng bị Nguyễn Thanh Thư hung hăng kiêu ngạo cho một bạt tai, khiến cô từ đó phải cút ra khỏi nhà họ Trần. Khi ấy, cô bị em gái lừa dối phản bội hết lần này đến lần khác, vùng vẫy gần như muốn chết, kéo dài hơi tàn…

Sắc mặt Nguyễn Vân Tịch lạnh nhạt ngồi trên ghế, cố gắng đè nén hồi ức và đau đớn lại, dần dần điều chỉnh nhịp thở của mình. Hiện tại, cô đã không có sự oán hận cuồn cuộn như lúc trước nữa, tự nhiên cũng không muốn tiếp tục tranh đấu với Nguyễn Thanh Thư.

Cô chỉ muốn cùng Bảo bối của cô ở bên nhau, sống bình yên vui vẻ, rời xa mọi sự tranh chấp…

“Xin hỏi, không biết cô tìm tôi là muốn thiết kế loại trang phục gì?” Đôi môi đỏ của Nguyễn Vân Tịch mấp máy, giọng nói lạnh nhạt không một chút gợn sóng, đôi mắt đẹp lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Thanh Thư.

Nguyễn Thanh Thư đung đưa mái tóc xoăn của cô ta, giọng nói yêu kiều và kiêu ngạo, cực kỳ đắc ý: “Sắp đến ngày kỉ niệm sáu năm kết hôn của tôi và Anh Hào, tôi muốn mời cô tự tay thiết kế cho tôi một bộ váy cưới thật lộng lẫy” Cô ta cố ý nhấn mạnh năm chữ “kỉ niệm ngày kết hôn”, nhìn chằm chặp vào Nguyễn Vân Tịch, hi vọng nhìn thấy một chút ảm đạm trong đôi mắt cô.

Nhưng đôi mắt Nguyễn Vân Tịch bình tĩnh, lạnh nhạt gật đầu: “Còn có yêu cầu gì khác không?”

Nguyễn Thanh Thư sinh ra một luồng tức giận, phẫn nộ đến mức khớp hàm không ngừng run rẩy: “Nguyễn Vân Tịch! Cô nghe không hiểu à?! Tôi đã kết hôn với

Trần Anh Hào, hiện tại tôi là bà Trần! Mời cô sửa lại giọng điệu của mình khi nói chuyện với khách hàng!”

“Được rồi” Nguyễn Vân Tịch không hề bị lay động, đôi mắt đen trở nên lạnh lẽo, giọng nói càng lễ phép hơn: “Bà Trần, xin hỏi cô còn có yêu cầu gì khác đối với việc thiết kế áo cưới không?”

Nguyễn Thanh Thự biến sắc, kế hoạch ban đầu của cô ta là muốn ra oai phủ đầu với Nguyễn Vân Tịch. Nhưng người phụ nữ này, căn bản là… Thờ ơ!

“Nếu trong năm ngày cô không thiết kế được bộ váy cưới làm tôi hài lòng thì tôi lập tức khiếu nại Nguyễn Vân Tịch cô! Phá hủy danh hiệu nhà thiết kế hàng đầu của cô!”.

Nguyễn Thanh Thư căm hận đứng dậy, giẫm mạnh giày cao gót và phẩy tay áo bỏ đi, ném lại một câu: “Yến Thanh, tôi chỉ nói như vậy.”

Sau khi Nguyễn Thanh Thư rời đi, Nguyễn Vân Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, Yến Thanh ở bên cạnh đứng dậy giữ cô lại.

“Chuyện gì xảy ra? Sao Nguyễn Thanh Thư lại hùng hổ dọa người với em như thế?” Yến Thanh khẽ vỗ về vai của cô, vô cùng thương yêu.

“Em không sao…” Nguyễn Vân Tịch mỉm cười và trấn an: “Cô ta là em gái em… Mấy năm trước đã hại em, ép em, phản bội em, sớm hay muộn thì em và cô ta sẽ phải có một trận kết thúc”.

“Chẳng may cô ta thật sự phá hủy danh tiếng của em thì sao? Vân Tịch, có muốn chị đổi nhiệm vụ thiết kế này cho người khác không?”

“Không cần đâu chị Yến Thanh” Cho dù mồ hôi lạnh của cô đã đổ ra như thác, nhưng nụ cười trên môi vẫn đẹp đến mức hút hồn người: “Đã là của em, chung quy là em, thì làm thế nào cũng không thể tránh thoát”

Nguyễn Vân Tịch đi thang máy xuống, nhưng cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt làm đôi mắt cô đau nhức…

Nguyễn Thanh Thư đang đứng ở trước bục, ngón tay trêu đùa khuôn mặt bé nhỏ mềm mịn của Tiểu Bạch, khóe miệng tràn ra ý cười: “Đây là con cái nhà ai? Có khuôn mặt thật là gây tai họa”

Nhân viên lễ tân thấp giọng ngập ngừng nói: “Đây là con trai của nhà thiết kế Vân Tịch.”

“Nhà thiết kế Vân Tịch.” Nguyễn Thanh Thư cười lạnh một tiếng, hoàn toàn khinh thường.

Một giây sau, Nguyễn Vân Tịch đã xông tới, giật lấy Tiểu Bạch từ trong tay người phụ nữ kia, thuận thế ôm luôn vào lòng mình. Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh Thư và Tiểu Bạch đứng với nhau, thì cô lại có một loại dự cảm bất thường…

“Ở” Nguyễn Thanh Thư ác ý khoét mình một cái, vẻ mặt giễu cợt không có ý tốt, tiếng nói sắc lạnh, the thé: “Hóa ra, đây là con của cô? Không phải là con của người đàn ông sáu năm trước ngủ với cô chứ?”

Hai vai của cô bắt đầu run rẩy, hung hăng ngước mắt, gằn từng câu từng chữ:

“Nguyễn Thanh Thư, xin cô chú ý giọng điệu nói chuyện của cô!”

“Chú ý?!” Vẻ mặt Nguyễn Thanh Thư tràn đầy mỉa mai nở một nụ cười ác độc, ghé sát vào bên tại của cô: “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ không có cha thôi, muốn tôi chú ý thế nào? Huống chi, nó cũng chỉ là một đứa con hoang không ai cần thôi. Nguyễn Vân Tịch, có muốn tôi tung ra chuyện lúc trước cô lên giường với người đàn ông khác ra không? Để cho cả công ty nhìn bộ mặt thật của cô một chút?” Giây phút này, tâm trạng của cô bắt đầu phun trào dữ dội, cuối cùng đỏ cả vành mắt. Dời ánh mắt, tay nắm thật chặt tay của Tiểu Bạch, giọng nói buồn bã: “Tiểu Bạch, chúng ta đi.”

Cô không muốn đấu khẩu với Nguyễn Thanh Thư, một chút cũng không muốn. Đôi mắt to vừa đen vừa sáng của Tiểu Bạch nhìn thoáng qua mẹ, nhưng trong lòng lại dâng lên lửa giận. Lại có phụ nữ dám ở ngay trước mặt cậu bắt nạt mẹ của cậu!

Cậu bé không sợ hãi chút nào tiến lên túm lấy tóc của Nguyễn Thanh Thư, giật cho một trận, giọng nói uy nghiêm: “Người phụ nữ xấu xa này, ăn nói cẩn thận cho tôi.”

Nguyễn Thanh Thư đau đến nhe răng trợn mắt, gào rít lên: “Bỏ tay ra! Bỏ tay ra nhanh lên!”

Nguyễn Vân Tịch đứng bên cạnh mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng dắt tên nhóc này đi, xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Cảm ơn Tiểu Bạch đã trút giận hộ mẹ… Nhưng mà vừa rồi làm như vậy là rất nguy hiểm”

Tiểu Bạch nghiêm túc nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, đưa ngón tay mũm mĩm lên xoa giúp cô, làm nũng: “Mẹ… Mẹ không nên tức giận..”

“Mẹ không tức giận, mẹ chỉ sợ con bị thương” Cô ngắm nhìn đường nét khuôn mặt của cậu bé, rõ ràng mới có sáu tuổi mà dáng vẻ đã động lòng người như vậy rồi.

Ánh mắt của Tiểu Bạch thu lại, thở dài. Cậu còn quá nhỏ, những chuyện có thể làm vì mẹ rất ít… Nếu có ba ở đây, nhất định ba có thể bảo vệ mẹ.

“Mẹ, nếu có ba ở đây, nhất định ba có thể trừng phạt người phụ nữ xấu xa bắt nạt mẹ kia… Đôi mắt to của Tiểu Bạch trừng lên, giọng nói vô cùng non nớt. Đôi mắt đau thương của Nguyễn Vân Tịch cụp xuống, trong lòng cứng rắn: “Thật có lỗi, Tiểu Bạch…” . Bảo bối không có ba, luôn là điều khiến cô áy náy.

“Mẹ, nhất định con sẽ giúp mẹ tìm được ba! Bọn họ nói con giống ba, con sẽ tìm người đàn ông giống con để làm ba của con!” Tiểu Bạch hai tay chống nạnh, tâm trí mạnh mẽ nói.

Nguyễn Vân Tịch bị cậu bé chọc cho bật cười: “Coi như không có ba, thì nhất định mẹ cũng có thể chăm sóc tốt cho con… Chúng ta nói dứt khoát ở đây luôn, không cho phép tìm ba, có được không?”

Đôi mắt Tiểu Bạch cụp xuống, môi hồng lẩm bẩm: “Được…” Mặc dù miệng cậu đáp ứng, nhưng nhất định phải tìm được ba của mình…

Không thể để cho mẹ của Bạch Bạch bị người phụ nữ kia bắt nạt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.