Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 2

trước
tiếp

Nguyễn Vân Tịch liếc qua ảnh chụp, con người trong nháy mắt kinh ngạc trợn

to!

Trên tấm ảnh là cô và người đàn ông đêm qua đang gắt gao ôm nhau…

Trần Anh Hào phẫn nộ tiến lên cho cô một cái tát: “Nguyễn Vân Tịch, cô là đồ đàn bà vô liêm sỉ! Bây giờ cô lập tức ký đơn ly hôn đi, nếu không đừng trách tôi khiến cô thân bại danh liệt!”

Hô hấp của Nguyễn Vân Tịch bỗng nhiên trì trệ, chăm chăm nhìn đơn ly hôn bị quăng tới mà lòng đau tột đỉnh.

Rõ ràng đêm qua cô mới kết hôn với anh ta! Sáng nay bị đưa đẩy đến bị đuổi khỏi nhà?

Gương mặt dịu dàng trong ký ức giờ chỉ còn dữ tợn và tàn nhẫn!

Không còn cách nào cả… Là do cô không giữ tròn tiết hạnh, là do cô phụ bạc nhà họ Trần!

Cô thừa nhận! Hai tay Nguyễn Vân Tịch run rẩy tiếp nhận đơn ly hôn…

Sau khi ký tên xong, cô đi vào phòng bắt đầu thu dọn hành lý, lúc xuống lầu đi ngang qua phòng ngủ của Trần Anh Hào thì nghe được giọng nói mập mờ truyền

ra!

Nguyễn Vân Tịch bất giác dừng chân…

“Anh Hào, mưu kế của anh thật hoàn hảo, đầu tiên bỏ thuốc vào ly rượu của cô ta rồi đưa cô ta lên giường của người đàn ông khác, cuối cùng thành công buộc cô ta tay trắng rời đi… Nhưng mà, lòng của anh có khó chịu không? Dù sao cô ta từng là bạn gái của anh mà”

Đây là… Giọng nói của em gái cô, Nguyễn Thanh Thư?!

Nguyễn Vân Tịch đứng chết trân tại cửa ra vào, cả người cảm thấy lạnh thấu xương.

“Anh ở bên cô ta chỉ để lợi dụng cô ta chiếm lấy tài sản, người anh thích là ai chính em rõ ràng nhất, phải không nào, cục cưng?”

Giọng điều thủ thỉ của Trần Anh Hào truyền vào bên tại khiến tim Nguyễn Vân Tịch đau nhói!

“Thật đáng ghét…”

Âm thanh tán tỉnh của hai người truyền ra, Nguyễn Vân Tịch không nhịn được nữa đá tung cửa phòng thì nhìn thấy một nam một nữ đang cuốn lấy nhau…

Cảnh tượng này khiến mắt cô nhức nhối: “Các người thật sự là hèn hạ vô sỉ!” Nguyễn Thanh Thư bị lộ tẩy còn giở giọng khinh người, con ngươi mỹ miều mà

độc ác nhìn cô trợn trừng: “Anh Hào đã chán ghét cô từ lâu, cô cút khỏi nhà họ Trần ngay lập tức!”

Nguyễn Thanh Thư giễu môi cười thành tiếng: “Đây thì tính là gì, ba năm nay chồng của cô đều lăn giường cùng tôi..”.

Từng câu từng chữ khiến Nguyễn Vân Tịch như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Hóa ra tình cảm dối trá! Hôn nhân cũng dối trá! Anh ta sờ sờ lừa gạt cô ròng rã ba năm!

Thúc giục cô mù mờ bước đi để bây giờ nhận lấy quả đắng!

Cô đỏ bừng hốc mắt, tràn đầy căm hận: “Mối thù này tôi khắc sâu! Tôi nhất định sẽ hoàn trả gấp bội cho tất cả các người!”

Nói xong, Nguyễn Vân Tịch tông cửa xông ra.

Sáu năm sau, sân bay.

Một người phụ nữ vận váy lụa thướt tha, tay dẫn theo một bé trai vô vàn phong độ đang ưu mỹ bước ra.

Bé trai vừa bước ra đã khiến toàn thể hội trường phát sốt.

Tất cả điện thoại đều đồng loạt giơ lên, tách tách tách hướng cậu bé chụp ảnh điên cuồng.

“Mommy, mẹ nhìn xem, rất nhiều chị gái đang quay con…” Bé trai trắng tròn không khỏi rúc vào lòng Nguyễn Vân Tịch, đôi mắt đen lay láy sợ hãi nhìn xung quanh.

“Tiểu Bạch, đừng sợ” Nguyễn Vân Tịch mím môi cười thành tiếng, dịu dàng vuốt ve gáy cậu bé: “Chẳng qua các chị ấy thấy con quá đẹp trai mới không nhịn được mà chụp mấy bộ ảnh của con thôi”

Cái đầu nho nhỏ của Tiểu Bạch hé ra rồi lại rúc cả người vào, đôi mắt trong trẻo quan sát ánh mắt như sói từ bốn phía.

Nguyễn Vân Tịch nhìn đứa con ngoan ngoãn mà không kiềm được cong môi.

Sáu năm trước, cô bừng bừng khí thể xuất ngoại, một lòng luôn nghĩ sau này trở về sẽ báo thù, nhưng không bao lâu sau liền phát hiện bản thân có thai.

Cô vốn định bỏ đứa bé này nhưng không nỡ lòng giết chết một sinh mệnh nhỏ bé…

Sau đó cô quyết định sinh đứa bé ra. Cậu bé mặt mày như vẽ, ngũ quan tuấn tiếu.

Nguyễn Vân Tịch biết đường nét trên mặt của Tiểu Bạch không giống với cô, mà là giống bố của bé.

Cô không nhớ nổi về anh ta, chỉ nhớ mỗi sống mũi cao và góc hàm sắc cạnh ánh lên dưới lớp mồ hôi mỏng trong đêm ấy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.