Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 20

trước
tiếp

“Tôi tới đón con trai tôi về nhà” Phạm Cảnh Tận thấy vẻ mặt cô thay đổi nên không vui, lông mày chau lại: “Tôi nói rồi, người nhà của tôi muốn gặp nó.”

“Không được! Tôi cũng đã nói là tôi là sẽ không để cho anh đưa nó về” Thái độ Nguyễn Vân Tịch vẫn cương quyết như cũ, không thể nghi ngờ: “Lúc trước Tiểu Bạch không có ba, hiện tại nó cũng không cần ba, Bảo bối của tôi, cùng nhà họ Phạm không có chút quan hệ nào!”

Sắc mặt Phạm Cảnh Tân cũng trầm xuống một chút, giễu cợt: “Nguyễn Vân Tịch, chẳng lẽ cô không cảm thấy mình rất ích kỷ ư?”

“Không sai, tôi chính là ích kỷ.” Nguyễn Vân Tịch nắm chặt tay, hiện lên một vết trên chiếc túi xách cô mang theo: “Phạm Cảnh Tân, bây giờ anh nhận ra cũng chưa muộn, xin anh, cách xa chúng tôi ra một chút!”

Nói xong, cô quay người muốn lách qua anh rời đi.

Ánh mắt Phạm Cảnh Tân thẫm lại, kéo cổ tay cô: “Nguyễn Vân Tịch, tính tình của tôi không tốt như vậy đâu, cô đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

“Thật ngại quá, rượu gì tôi cũng không uống!” Nguyễn Vân Tịch bị anh níu lại không thể động đậy, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau rát Cô vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ nhìn chằm chằm anh: “Đây là cổng công ty, Phạm Cảnh Tân, anh muốn lên trang nhất sao?”

Phạm Cảnh Tân cũng nổi giận, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy phẫn nộ, sau một hồi lâu anh buông tay cô ra, không nói gì liền trực tiếp rời đi. Nguyễn Vân Tịch mím môi, xoa cổ tay bị đau của mình, bất đắc dĩ thở dài, cũng quay người về nhà.

“Mẹ, mẹ, con có thể đi học rồi phải không?” Tiểu Bạch đi theo Nguyễn Văn Tịch ra khỏi trường mầm non, hào hứng hỏi cô, vừa rồi người lớn nói chuyện với nhau, để cậu tự chơi, không biết là mẹ nói chuyện với hiệu trưởng có thành công không.

Nguyễn Vân Tịch ngồi xổm xuống véo mặt Tiểu Bạch: “Mẹ sẽ để cho Bảo bối đi học.” Nhưng mà, cô đến vô số trường mầm non, tất cả các hiệu trưởng đều trả lời như nhau, trường mầm non trong nước dù là công lập hay là tư thục, nhất định đều cần có hộ khẩu, hộ khẩu của Bảo bối… Có lẽ chỉ có thể nhờ người kia.

Nguyễn Vân Tịch dỗ Bảo bối ngủ say sau đó trở về phòng của mình, lấy điện thoại di động ra chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn ẩn số điện thoại kia.

Điện thoại vang lên hai tiếng tít tít thì được kết nối, Nguyễn Vân Tịch sợ mình sẽ không nói ra miệng được, cho nên điện thoại vừa kết nối thì vội vàng nói: “Trần Anh Hào, ngày mai anh có rảnh không? Tôi có việc muốn thương lượng với anh!”

Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mới truyền đến tiếng cười mỉa mai: “Ha ha, Nguyễn Vân Tịch… Cô cũng có ngày hôm nay ư? Có chuyện gì, không bằng

thương lượng với tôi?”.

Nguyễn Thanh Thư?! Nguyễn Vân Tịch sững sờ, khi phản ứng kịp mới khàn giọng nói: “Được.” Sau đó nói ra một địa điểm.

Coi như chuyện hộ khẩu muốn tìm Trần Anh Hào, thì cũng phải được sự đồng ý của Nguyễn Thanh Thư, đã như vậy, trực tiếp đàm phán với cô ta cũng không hẳn là không thể.

Tầng cao nhất tại toàn nhà của tập đoàn Phạm thị–

Phạm Cảnh Tân tay cầm bút ký tên, lật xem tài liệu cuối cùng cần phê duyệt xong, đưa tay, gọn gàng linh hoạt ký tên vào bên A, nét chữ sâu sắc mạnh mẽ.

“Ơ, rốt cục cũng chịu bỏ lại cô tình nhân nhỏ và con trai bảo bối của cậu để quay về làm việc rồi?”

Một cái tay tùy tiện khoác lên trên bàn làm việc của anh. Đôi mày kiếm của Phạm Cảnh Tân nhăn lại, ngẩng đầu lên thì thấy biết Ngô Thanh Vũ vào đây từ lúc nào, bây giờ đang nhìn anh trêu tức.

Phạm Cảnh Tân sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng được là anh ta đang nói về Nguyễn Vân Tịch và Tiểu Bạch, anh quơ lấy bút gõ vào anh ta, cười mắng: “Gần đây cậu mua nhà ở bờ biển à, quản rộng như vậy?”

“Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủ, mặt trời lên cao mới trở dậy. Từ đó vua không ra ngự triều sớm nữa.” Ngô Thanh Vũ khéo léo né tránh sự công kích của Phạm Cảnh Tân, liếc mắt nhìn anh, nhịn cười một cách khó khăn: “Ai, tôi đây không phải là sợ cậu có vợ và con trai thì sẽ say mê nữ sắc không làm việc đàng hoàng hay sao?”.

Trợ lý ở một bên thấy vậy, vội vàng cúi đầu xuống giả điếc đóng vai mù lòa. Ngô Thanh Vũ là bạn thân của Phạm Cảnh Tân, hai người là anh em sống chết có nhau, bình thường những này trò đùa này cũng chỉ có Ngô Thanh Vũ dám chơi với anh, đổi lại là những người khác, cho dù có một trăm cái đầu không đủ để Phạm Cảnh Tân giết. Mà anh ta chỉ là một nhân vật bé nhỏ, vẫn nên phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe mới có thể sống lâu một chút.

“Người phụ nữ kia?” Phạm Cảnh Tân cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ trong mắt cậu, con mắt Phạm Cảnh Tân tôi lại kém như vậy?”

“Từ trước đến nay cũng không tốt lắm” Ngô Thanh Vũ vô tội buông tay, sau đó nhận ra ánh mắt Phạm Cảnh Tân trở nên không có ý tốt, lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười: “Khụ khụ, không đùa cậu nữa, tôi tới đây là có việc nghiêm túc.” “Có rắm cứ thả”.

“Nhạc Dao sắp trở về” Ngô Thanh Vũ tỉ mỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh sảo của người đàn ông này, thành công bắt được sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ của anh.

Trong mắt Phạm Cảnh Tân hoàn toàn không có ý cười, thay vào đó là sự bất đắc dĩ và mệt mỏi. Nhà họ Nhạc và nhà họ Ngô đều có quan hệ lâu đời với nhà họ Phạm, Nhạc Dao và Ngô Thanh Vũ thì đều là bạn thân của anh, anh và Nhạc Dao cũng đã từng có một tờ giấy đăng ký kết hôn.

“Cô ấy trở về thì có liên quan gì đến tôi” Phạm Cảnh Tân đỡ trán, không thèm để ý, giật cà vạt rồi đứng dậy: “Đi ăn cơm”

Nhà hàng cơm Tây.

Nguyễn Thanh Thư tới đúng hẹn, nhìn thấy Nguyễn Vân Tịch, cô ta lười ngước mắt, trong mắt đều là khinh thường: “Nguyễn Vân Tịch, cô thật đúng là âm hồn bất tán kéo dài thời gian, còn đưa con tới? Cô lại muốn mưu tính cái gì?” Nguyễn Vân Tịch ngấm ngầm chịu đựng, ngồi xuống đối diện cô ta: “Tốt nhất cô nên giữ miệng cho sạch sẽ, nghe tôi nói hết lời trước đã”.

Nói xong, theo bản năng cô liếc qua Tiểu Bạch vừa được cô sắp xếp ngồi ở bàn bên cạnh, thằng bé đang bận giải quyết bò bít tết trước mặt, căn bản không để ý đến tình hình xung quanh. Đối với loại trường hợp như hôm nay, ban đầu Nguyễn Vân Tịch tuyệt đối không muốn đưa cậu bé tới, tiếc rằng hôm nay là cuối tuần, Tiểu Bạch cứ lằng nhằng, như thế nào cũng muốn đi cùng.

Không đành lòng để cậu bé ở nhà một mình, âm thầm khuyên bảo mình, hôm nay là vì hộ khẩu của con mà đến, cho dù Nguyễn Thanh Thư nói với cô cái gì thì cũng không thể tức giận.

“Cô thì có gì để nói với tôi?” Nguyễn Thanh Thư vừa nghịch móng tay của mình, vừa giễu cợt: “Nguyễn Vân Tịch, cô không nhìn xem thân phận của mình đi, cô xứng ư?”

“…” Nguyễn Vân Tịch tiếp tục cố nén giận, nắm chặt tay để làm mình tỉnh táo một chút, dù sao hôm nay là cô có việc cần nhờ người ta, cô không thể tức giận.

Căn bản hôm nay Nguyễn Thanh Thư đến đây chính là để gây sự, thấy cô không dám phản bác mình, nhất thời đắc ý quên cả hình tượng: “Nguyễn Vân Tịch, cô, nên học hỏi người mẹ hèn nhát và bất tài của cô đi, biết điều một chút, rút lui càng sớm thì sẽ không phải thua đến mức khó coi!”.

“Nguyễn Thanh Thư, cô đừng khinh người quá đáng!” Nghe cô ta nhắc đến mẹ của mình, dường như Nguyễn Vân Tịch không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh lên bàn rồi đứng lên.

Nguyễn Thanh Thư khịt mũi coi thường cô, cũng cười duyên đứng lên, cô ta. cầm ly nước trên bàn hắt vào mặt cô, nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của cô, cười ha ha.

Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục, Nguyễn Vân Tịch dứt khoát không kiềm chế mình nữa, không yêu thế chút nào cầm ly nước giội thẳng vào mặt cô ta.

Nguyễn Thanh Thư vừa sợ vừa tức, nâng tay lên muốn đánh cô, Nguyễn Văn Tịch vững vàng bắt được bàn tay của cô ta, hất ra, khóe môi Nguyễn Thanh Thư khẽ nhếch lên, thuận đà ngã trên mặt đất, một cái tay kéo rách túi máu đã được giấu kĩ trong bụng rồi lớn tiếng hét lên.

Cô ta đã sắp xếp từ trước, cố ý khiêu khích Nguyễn Vân Tịch, sau đó sẽ kéo rách túi máu đã chuẩn bị trước, lên án có hại mình sảy thai!

(D)

“Mẹ! Có máu!” Tiểu Bạch hét lên một tiếng, nhưng lập tức bị Nguyễn Vân Tịch kéo ra ôm vào lòng, hai mắt cũng bị tay cô bịt kín.

“Bảo bối ngoan, đừng nhìn” Nguyễn Vân Tịch nhẹ giọng an ủi Tiểu Bạch, trong lòng mình lại bối rối không thôi.

Cô không nghĩ Nguyễn Thanh Thư sẽ diễn cảnh này, trong lúc nhất thời tinh thần cũng luống cuống, vội vàng đến gần muốn nâng cô ta, thì thấy máu tươi đầy đất, những người khác trong nhà hàng khiếp sợ nhìn qua tiếng xôn xao vang lên không ngừng.

Nguyễn Vân Tịch vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương, Trần Anh Hào lại chạy tới trước một bước, nhìn thấy cảnh này, ngẩn người mấy giây. dường như mới phản ứng được, vung tay lên cho Nguyễn Vân Tịch một bạt tại: “Đồ đàn bà ác độc này! Rốt cục cô đã làm gì với Thanh Thư?!” .

Một cái tát kia dùng hết sức lực, tại và đầu Nguyễn Vân Tịch ong lên, trên mặt đau rát, cô bụm mặt, cắn răng không cho nước mắt rơi xuống.

“Chú xấu xa! Chú không được bắt nạt mẹ tôi!” Tiểu Bạch thoát ra khỏi tay Nguyễn Vân Tịch, không nói hai lời liền chạy đến níu ống quần Trần Anh Hào, tức giận nói.

“Nghiệt chủng, mày đáng chết!” Hai mắt Trần Anh Hào đỏ như máu, nhìn thấy cậu nhóc này, giận không có chỗ trút, cúi người dùng hai cánh tay níu lấy Tiểu Bạch. Sau đó vô cùng thô lỗ giơ cả người Tiểu Bạch lên tận đỉnh đầu, anh ta cao một mét tám mấy lập tức dọa sợ cậu bé, Bảo bối kinh hoảng kêu to, giãy dụa kêu khóc: “Mę, Me… Oa!”

Nguyễn Vân Tịch hoảng sợ, dùng hết sức lực toàn thân gào thét: “Trần Anh Hào, anh đừng có làm loạn!”

Ầm —

Nhưng cuối cùng vẫn không kịp, một giây sau, tiếng kêu to của Tiểu Bạch im bặt. Dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, thằng bé bị Trần Anh Hào ném mạnh xuống đất, chỉ phát ra một tiếng vang trầm nặng, trái tim của tất cả mọi người ở đây cũng run lên theo.

“Bảo bối –!” Trong chớp mắt, khi Nguyễn Vân Tịch nhìn thấy cơ thể thằng bé bị ném xuống kia, cả trái tim như bị xé rách đau nhức, cô nhào tới, lại chỉ vồ hụt, ngước mắt lên thì thấy Tiểu Bạch co quắp trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như không có sinh khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.