Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 21

trước
tiếp

“Xin lỗi! Tiểu Bạch!” Nguyễn Vân Tịch đau khổ hét lên, nhanh chóng bò qua đó, khi ngón tay sắp chạm vào ngón tay của cậu, đột nhiên có một bàn tay lớn ôm cậu bé lên.

“Đây chính là cách cô bảo vệ con của tôi?!” Phạm Cảnh Tân ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Tiểu Bạch trong vòng tay, giận dữ gầm lên.

Anh vừa cùng với Ngô Thanh Vũ ăn cơm xong đi ra khỏi nhà hàng, liền nhìn thấy cảnh tượng này, khoảnh khắc anh nhìn thấy Tiểu Bạch bị ngã xuống đất, trái tim anh dường như bị ai đó đập vỡ, khó chịu không nói thành lời.

“Tôi…xin lỗi, xin lỗi bảo bối maimi xin lỗi con… Nguyễn Vân Tịch nằm bò trên mặt đất khóc lớn, nước mắt chảy dài trên gương mặt sưng đỏ của cô, đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt.

“Phạm Cảnh Tân, anh tự nhìn xem người phụ nữ của anh đã làm những gì đi!” Trần Anh Hào hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn nói.

Mắt Phạm Cảnh Tân lộ ra sự tức giận, hung hăng liếc nhìn Trần Anh Hào: “Tôi đảm bảo, anh nhất định sẽ phải trả giá đắt cho chuyện ngày hôm nay”.

Ánh mắt mạnh mẽ lướt qua người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà, Nguyễn Thanh Thư ôm chặt lấy đầu, giả vờ biểu cảm đau khổ. Phạm Cảnh Tân thu lại ánh mắt, không có thời gian để ý đến bọn họ, ưu tiên hàng đầu là cứu lấy con trai!

Anh ôm lấy đứa bé quay người bước ra cửa đưa lên xe, Ngô Thanh Vũ nhìn thấy tình cảnh này liền nhanh chóng đỡ Nguyễn Vân Tịch lên, sau đó đuổi theo đưa lên xe.

Trần Anh Hào nhìn Nguyễn Thanh Thư đang rên rỉ trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng ôm người lên đưa đến bệnh viện. Tiểu Bạch được đưa đến phòng kiểm tra, Phạm Cảnh Tân lo lắng đi lại trước cửa, Nguyễn Vân Tịch ngồi dựa vào băng ghế, đôi mắt vô thần lặng lẽ rơi nước mắt.

Trần Anh Hào sau khi đưa Nguyễn Thanh Thư vào trong phòng phẫu thuật, suy sụp lùi lại vài bước, bước chân loạng choạng. Phạm Cảnh Tân lại một lần nữa nhìn thấy anh ta, không nói hai lời, bước tới nắm lấy cổ áo của anh ta, nắm chặt tay thành nắm đấm giơ tay lên, nắm tay mạnh mẽ đâm vào mặt của Trần Anh Hào.

Trần Anh Hào không phải kẻ yếu đuối, nhưng dù sao anh ta cũng không phải đối thủ của Phạm Cảnh Tân, không lâu sau hai người vật lộn đánh nhau trên mặt đất, Ngô Thanh Vũ cau mày, nhanh chóng kéo người ra: “Phạm Cảnh Tân, đây là bệnh viện, đừng gây rắc rối”

Trần Anh Hào đứng dậy khỏi mặt đất, cả người anh ta bị đánh bầm dập, nhưng cơn giận lại không ngừng tăng lên, anh ta lao về phía Nguyễn Vân Tịch, giơ tay ra bóp cổ cô: “Nguyễn Vân Tịch, cô chết đi cho tôi!”

“Cút!” Phạm Cảnh Tân một chân đá anh ta ra, gầm lên.

“Phạm Cảnh Tân—-”

“Trong số các vị ai là người nhà của Nguyễn Thanh Thư?” Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra ngoài.

“Tôi! Tôi là chồng của cô ấy!” Trần Anh Hào thu lại sự giận dữ, chạy đến trước mặt bác sĩ, hai mắt đỏ bừng, “Bác sĩ, vợ của tôi cô ấy thế nào rồi?”

“Anh này, vợ của anh không sao, chỉ là…đứa trẻ không giữ được nữa.” Bác sĩ tiếc nuối nói, ban nãy trong phòng phẫu thuật, cô ta đã bị Nguyễn Thanh Thu mua chuộc thành công.

Trần Anh Hào đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Thanh Thư có thai…đứa bé, con của tôi mất rồi…”

Cơn giận sau khi kìm nén lại lên đến đỉnh điểm, khuôn mặt anh ta biến dạng lao về phía Nguyễn Vân Tịch, gầm lên: “Nguyễn Vân Tịch, con điểm này! Trả lại con cho tao!”

Đôi mắt Nguyễn Vân Tịch vẫn thất thần, nghe thấy tiếng anh gào thét, cơ thể ý thức lại một chút, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… Tôi không phải cố ý..”

Trần Anh Hào biết Phạm Cảnh Tân ở đây, anh ta căn bản không động vào Nguyễn Vân Tịch được, anh ta giận dữ nắm chặt tay, quay người chạy vào phòng phẫu thuật.

“Chồng ơi, xin lỗi em không bảo vệ được con của chúng ta…xin lỗi xin lỗi…” Sắc mặt Nguyễn Thanh Thư nhợt nhạt nằm trên giường phẫu thuật, ánh mặt không ngừng rơi, yếu ớt nói.

Trần Anh Hào nắm chặt tay cô ta, độc ác nói: “Đừng khóc, anh sẽ bắt cô ta phải trả giá”.

Phạm Cảnh Tân ở ngoài cửa chờ đợi, kết quả phim chụp cuối cùng cũng đã có, đứa trẻ không bị ngã quá nghiêm trọng, chỉ là toàn thân hơi bị bầm tím, sau đó bị dọa quá độ, những vấn đề khác không đáng ngại.

Tiểu Bạch được đưa tới phòng bệnh thông thường, cuộn tròn trên giường khóc nức nở: “Daddy, mami, Tiểu Bạch đau quá…rất đau…” Phạm Cảnh Tân vô cùng đau lòng, miệng dường như không thể phát ra âm thanh gì.

“Bảo bối, con chịu đựng một chút, bác sĩ sẽ mau chóng chữa cho con, nghe lời…rất nhanh sẽ không đau nữa…mami sẽ ở bên con…mami yêu con nhất.”

Nguyễn Vân Tịch đứng ở bên cạnh, đôi mắt cô sưng húp lên, gương mặt cũng bị sưng đỏ, nhìn bảo bối trên giường bệnh, đau lòng không nuôi. “Ban nãy ở nhà ăn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phạm Cảnh Tân bình tĩnh hỏi.

Nguyễn Vân Tịch hít sâu một hơi, đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần, nhưng giấu đi lý do cô và Nguyễn Thanh Thư gặp mặt.

“Cô như thế, tôi sao có thể an tâm giao con trai cho cô chăm sóc!” Phạm Cảnh Tân nghe xong liền giận dữ.

“Xin lỗi…tôi không biết cô ta có thai, hơn nữa hơn nữa lúc đó tôi thực sự không dùng lực, tôi cũng không biết tại sao cô ta lại ngã..” Nguyễn Vân Tịch tự trách

mình, nhỏ tiếng xin lỗi.

Phạm Cảnh Tân tìm được điểm mấu chốt trong lời nói của cô, nheo mắt nguy hiểm. Chuyện lần này có lẽ còn có uẩn khúc, anh ngước mắt lên nhìn Ngô Thanh Vũ: “Chuyện này, anh giúp tôi điều tra một chút.”

“Được.” Ngô Thanh Vũ vui vẻ trả lời.

Tiểu Bạch không có chuyện gì lớn, khóc một trận, tâm trạng hồi phục lại một chút liền ngủ thiếp đi, Nguyễn Vân Tịch khổ sở cầu xin rất lâu, Phạm Cảnh Tân mới đồng ý cho cô mang đứa bé trở về.

Ở phía bên kia Nguyễn Thanh Thư vẫn còn đang đau khổ khóc lóc, Trần Anh Hào nhìn dáng vẻ đó, trong lòng rất nặng nề, an ủi không được, vô cùng phiền não.

Nguyễn Vân Tịch, cô chờ đó cho tôi, món nợ này tôi sẽ sớm đòi lại! Ba ngày sau—-

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phạm thị. Phạm Cảnh Tân lướt qua những tin tức trên điện thoại một cách nhàm chán, trong lòng có sự khó chịu không thể giải thích được, anh ấn vào danh bạ điện thoại, ngón tay đặt lên cột “Con trai”, nhưng lại chần chừ không ấn xuống.

Khung cảnh Tiểu Bạch bị Trần Anh Hào đẩy ngã xuống vẫn còn ở trước mắt, khiến cho người khác hoảng sợ, hễ nghĩ tới, đôi mắt như muốn đóng băng. Nhưng rất nhanh sau đó có tiếng chuông điện ồn ào của phụ nữ truyền tới, ánh mắt anh rơi xuống màn hình điện thoại, do dự một chút sau đó bắt máy: “Mẹ”

“Cảnh Tân à, đang bận sao?”

Một tia không rõ ràng xoẹt qua đôi mắt hẹp dài của anh, nhẹ nhàng trả lời: “Ừm.”

“Lần trước mẹ nói với con, bảo con mang đứa trẻ quay về cho mẹ và ba con xem, con và mẹ đứa trẻ thương lượng thể nào rồi?” Trần Đình hỏi.

Đôi mắt Phạm Cảnh Tân sâu thẳm thấp giọng nói: “Nói chuyện cũng ổn rồi, tối nay con đưa bọn họ cùng qua đó”.

“Ồ, được được…”.

Bác sĩ nói tình trạng cơ thể của Nguyễn Thanh Thư đã tốt hơn một chút, Trần Anh Hào mới đưa cô ta ra viện. Ở cửa thang máy của công ty Nguyễn Vân Tịch, anh ta chặn cô lại, kéo cô sang bên đường.

“Trần Anh Hào, anh muốn làm gì?” Nguyễn Vân Tịch vừa tức giận vừa sợ hãi, cảnh giác nhìn anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.