Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 17

trước
tiếp

Tâm tình Nguyễn Vân Tịch bị những hồi ức quấy nhiễu lại rơi xuống đáy vực đối mặt với người đàn ông đối diện cô cũng cảm thấy toàn cơ thể không thoải mái, vì vậy cô buồn rầu ngay cả ăn cũng muốn nói.

Phạm Cảnh Tân ngồi lại, sau đó liếc nhìn Nguyễn Vân Tịch. Anh ta đột nhiên có chút tò mò về cô, người phụ nữ nhỏ bé này lại có bao nhiêu sự quật cường cùng can đảm đến vậy. Lúc đầu bị chồng và em gái hãm hại, lại còn bị người nhà đuổi ra khỏi nhà. Giữ trong bụng đứa bé không rõ của ai, hơn nữa lại tự mình nuôi nấng.

Anh phát hiện ra bản thân mình dường như không ghét người phụ nữ này nữa. ít nhất cô có tâm niệm cao quý hơn gấp ngàn lần, so với những người phụ nữ thản nhiên cặp kè những kẻ có tiền.

Tuy nhiên, anh vẫn không thể chấp nhận thái độ thù địch của cô đối với anh. Cả đời Phạm Cảnh Tân từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ như cố.

Cô không nói, anh cũng lười không chút phản ứng. Tiểu Bạch ăn xong thì phát hiện bầu không khí có gì đó không ổn. Ba và mẹ ngồi ăn với nhau mà không nói một lời. Xem ra cậu phải làm bầu không khí sôi nổi hơn mới được.

Cậu ta kêu gào đòi ăn miếng bít tết mà Nguyễn Vân Tịch đã cắt cho cậu. Vừa nhai vừa nói: “Ba ơi, để con kể cho bố nghe những điều thú vị trong giờ học!”

“Hả?” Phạm Cảnh Tân trở nên hứng thú ngay lập tức, mặc dù quá trình trưởng thành của con trai anh lại không tham gia vào, hoàn toàn là lỗi của anh. Trong lòng anh trước sau vẫn rất lấy làm tiếc.

Mỗi lần anh đón Tiểu Bạch về nhà, anh sẽ cùng cậu nói chuyện với nhau về một số người và những điều thú vị. Nhìn anh chàng nhỏ bé tươi cười, anh luôn có một vui vẻ, hài lòng từ trong nội tâm của mình.

“Đại Hổ nói rằng ba và mẹ của cậu ấy vào ban đêm luôn ân ái lắc chiếc giường, khiến đánh thức cậu ta nhiều lần. Có một lần anh ấy ngủ mơ mơ màng màng thì bị rung rớt thẳng xuống đất. Ba nói xem có buồn cười không, hahaha …”

Biểu cảm của Phạm Cảnh Tân tối sầm lại, thấp giọng, “Xem ra phải để tiểu quỷ này cách xa đứa trẻ Đại Hổ đó rồi”

Một bên Nguyễn Vân Tịch vốn chỉ muốn im lặng ăn uống và làm người lắng. nghe, lần đầu tiên từ nội tâm đồng ý với lời nói của Phạm Cảnh Tân. Tuy nhiên, cô sao từ trước tới nay, lại không bao giờ biết có một người bạn cùng lớp của đứa bé tên Đại Hổ?

“Tiểu Bạch, lúc mẹ đi đến trường mẫu giáo để tham gia trò chơi thân tử, mỗi bạn trong lớp đều tự giới thiệu bản thân. Tại sao mẹ không nhớ rằng có bạn tên Đại Hổ nhỉ?”

“Đó là trò chơi thân tử, mẹ còn không nhớ người đầu tiên tên gì nữa là?”

Lúc ở nước ngoài, Tiểu Bạch có học ở trường mẫu giáo địa phương. Khi cậu bé còn học lớp nhỏ, trường mẫu giáo đã tổ chức một hoạt động của cha mẹ và bé. Lúc cô đưa cậu đi trên chiếc bánh hamburger, chỉ có được vị trí thứ hai, còn vị trí thứ nhất …

“Hình như là …” Nguyễn Vân Tịch hơi lưỡng lự, cách đây hơn hai năm, trí nhớ của cô trở nên mờ nhạt, cô chỉ nhớ rằng đó là cậu bé mập mạp rất dễ thương.

“Đúng rồi đấy ạ, đó chính là Đại Hổ: Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, mỗi đứa trẻ đều phải tự giới thiệu, cậu ấy nói tên mình là Đại Hổ! Mẹ còn nhớ kích thước của cậu ta không, thực sự giống một con hổ lớn!”

Khuôn mặt ba của đứa trẻ nào đó trở nên tốt hơn, mẹ của một đứa trẻ nào đó đột nhiên trở nên lo lắng về tiếng Anh của một đứa bé nào đó. Sau khi sốt ruột, mẹ của đứa bé rất vui mừng vì cô đã mang nhóc về nước. Nếu không, đứa bé đơn thuần đáng yêu của cô không chừng phải để đứa trẻ mập mạp đó làm tổn hại thành dáng vẻ gì mất!

Bầu không khí giữa ba người họ đã tốt hơn một chút, Tiểu Bạch khoa chân múa tay tiếp tục kể cho Phạm Cảnh Tân những điều thú vị ở trường mẫu giáo. Phạm Cảnh Tân bị cậu bé pha trò không còn dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, mà còn mỉm cười nhã nhặn đáng yêu.

Nguyễn Vân Tịch chống tay lên má, lặng lẽ nhìn hai cha con, trong một khắc có một loại cảm giác hạnh phúc và ấm áp.

Gần cuối bữa ăn, Phạm Cảnh Tân bế Tiểu Bạch trên tay, sau một hồi bị giày vò anh ngước mắt lên nhìn Nguyễn Vân Tịch. Sự xem thường coi nhẹ ban đầu đã giảm đi rất nhiều: “Một lát nữa, tôi sẽ đưa thằng bé về nhà của ba mẹ.”

Ban đầu khoé miệng của Nguyễn Vân Tịch còn mang chút cười nhẹ, sau khi nghe lời anh nói sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, đôi lông mày cô nhíu sâu: “Ý anh là gì?”.

Phạm Cảnh Tân không nghe ra có sự thù địch và cảnh giác trong lời nói của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Còn có thể có ý gì?” một lúc sau, lại nói tiếp: “Họ nghe nói tìm thấy đứa trẻ rồi, nói muốn gặp một chút. Cô không cần lo lắng.”

Sắc mặt của Nguyễn Vân Tịch càng khó coi hơn, mới tìm lại Tiểu Bạch không lâu, anh ta lại đưa đứa bé quay về gặp người nhà. Nhà họ Phạm có một gia nghiệp lớn, bất hoà ở gia tộc lớn như vậy cô đã sớm nhận thức được, đứa bé còn nhỏ thế này, nói cô không lo làm sao được?

“Tôi không đồng ý” Nguyễn Vân Tịch không muốn phí lời với anh ta, dứt khoát từ chối.

“Nguyễn Vân Tịch ..” Phạm Cảnh Tân dường như không ngờ cô sẽ từ chối, đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh lại.

Cô ngắt lời anh: “Chuyện này không được thương lượng, tôi không đồng ý” Nói xong, cô bế Tiểu Bạch quay về.

Phạm Cảnh Tân ban đầu muốn ngăn chặn hành động của cô, nhưng điện

D

thoại chết tiệt kia đột nhiên reo lên. Anh đang bị phân tâm, Nguyễn Vân Tịch đã kéo Tiểu Bạch vào trong lòng cô.

Anh nén sự tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Vân Tịch, rồi bực bội nhấc điện thoại lên. Tập đoàn anh gần đây đang bàn bạc về hạng mục quan trọng khó giải quyết, việc lớn trọng đại, anh phải đích thân đến đó một chuyển.

“Công ty có việc cần tôi xử lý”, anh cố gắng hết sức để làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn, “Chuyện tôi vừa mới nói đừng có sớm kết luận như vậy. Đi, tôi đưa hai người về trước.”

Sau khi đưa Nguyễn Vân Tịch và Tiểu Bạch đến tầng dưới chung cư, Tiểu Bạch quyến luyến miễn cưỡng nói lời tạm biệt với ba. Cậu nhóc hôn lấy Phạm Cảnh Tân một cái, rồi vẫy tay chào anh: “Ba tối rồi chú ý an toàn khi lái xe! ”

Phạm Cảnh Tân cũng có chút quyến luyến với cậu bé này. Anh ta véo khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của đứa trẻ rồi nói: “Tiểu quỷ, đợi ba đến đón con nhé”

Xe của Phạm Cảnh Tân rời đi, Nguyễn Vân Tịch bế đứa bé lên lầu trở về căn hộ.

Sau khi tắm rửa, nằm trên giường, Tiểu Bạch muốn tắt đèn và đi ngủ, nhưng mẹ đột nhiên đến phòng cậu, mà thần sắc của mẹ trông rất thận trọng, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nhìn thấy mẹ với biểu hiện này.

Anh kéo chăn ra, cười nói, “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Nguyễn Vân Tịch bước đến bên cạnh chỗ đứa bé ngồi xuống, bế đứa bé lên trên tay, sau một lúc lâu, cô nói: “Bảo bối, trả lời mẹ một chuyện có được không?”

Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyễn Vân Tịch nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn vào mắt mình, nghiêm túc nói: “Bảo bối, bắt đầu từ ngày mai, không được phép đến nhà ba Phạm Cảnh Tân nữa. Ba đến đón con. Con đừng đi với ba.”

Tiểu Bạch chớp mắt viên ngọc lớn trên mặt, ngơ ngác hỏi: “Tại sao? Ba bắt nạt mẹ phải không? Ba làm mẹ không vui phải không?”

Nguyễn Vân Tịch không biết bản thân cô rốt cuộc lo lắng về điều gì. Nhưng cô có linh cảm rằng một ngày nào đó khi Phạm Cảnh Tân thực sự đưa Tiểu Bạch về nhà để gặp gia đình, cô có thể mất đứa bé này mãi mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.