Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 14

trước
tiếp

Nguyễn Vân Tịch vẫn giữ kiểu lãnh đạm khiêm nhường, nụ cười vẫn rất lịch sự và tôn trọng: “Bà Trần, nếu như không trả được cô có thể không mua.”

Câu nói này đối với Trần Anh Hào chắc chắn là một sự sỉ nhục. “Loại phụ nữ để tiện thấy tiền là sáng mắt như cô, mười bảy tỷ sao? Tôi đưa cô mười bảy tỷ cô dám ngủ với tôi không?” Trần Anh Hào giận dữ nắm lấy cằm dưới của Nguyễn Vân Tịch, ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn mình.

Đôi mắt anh ta lóe lên sự kiêu ngạo giống như muốn ăn tươi nuốt sống cổ, sự phẫn nộ nhanh chóng khiến anh ta mất lý trí, hoàn toàn không để ý đây là nơi nào, một tay lại vươn lên túm lấy tóc cô, “Cô dám không? Hử?”

Sắc mặt Nguyễn Vân Tịch không thay đổi ngước lên nhìn anh ta, gương mặt thanh tú mang theo nụ cười bình tĩnh mà không mất đi sự lịch sự, giống như thể đang nhìn vào một chú hề đầy lố bịch.

Tiểu Bạch âm thầm hét lên, không xong rồi, tên khốn này lại dám ức hiếp mami của cậu! Đôi chân nhỏ của cậu chạy đến bên cạnh Trần Anh Hào, hung hăng đá mạnh vào chân anh ta, khiến anh ta đau đớn mà buông Nguyễn Vân Tịch ra.

Lúc này Bạch Lê cũng đã tức giận, dùng hết sức lực đẩy Trần Anh Hào ra, phẫn nộ hét lên: “Anh Trần, chúng tôi tôn trọng anh là khách hàng nên mới nhẫn nại chịu đựng. Nhưng nếu như anh còn động tay động chân với nhà thiết kế của chúng tôi, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát”

Nguyễn Thanh Thư ở bên cạnh vốn dĩ đang vui vẻ xem kịch hay cũng ý thức được chuyện không hay, nghiêng người lên phía trước khuyên: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Bạch, thật ngại quá, anh nhà tốt nhất thời tức giận, cô đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát nha!”

Bạch Lê hoàn toàn không quan tâm cô ta, lấy điện thoại ra, mặc dù không báo cảnh sát nhưng cũng gọi bảo vệ lên. Sau khi bị đẩy ra, Trần Anh Hào mới từ từ. khôi phục lại lý trí. Nhìn thấy ba người đàn ông cao lớn trong bộ đồng phục hùng hổ từ ngoài bước vào, vô cùng hối hận sự kích động của bản thân vừa rồi, sắc mặt còn đen hơn cả Graphite ngàn năm.

Miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: “Nguyễn Vân Tịch, chúng ta không phải chỉ nói vài ba câu thật lòng thôi, cô có cần trêu đùa chúng tôi như vậy không?”

Anh ta hạ mắt xuống nhìn tên tiểu quỷ vừa mới đả chân mình, ánh mắt u ám: “Tiểu quỷ, mami của nhóc lẽ nào không dạy nhóc không được tùy tiện đá người lớn sao?”

“Chú là người xấu không phải người lớn. Còn nữa, chỉ có daddy của tôi mới có thể gọi tôi là tiểu quỷ, người xấu như chú không được. Tiểu Bạch ôm lấy chân của

mami nói một cách đầy giận dữ.

Nguyễn Vân Tịch nắm lấy cánh tay của cậu, nhìn cậu một cách ấm áp, duỗi thẳng mái tóc bị Trần Anh Hào làm rối. Quay sang Bạch Lệ ở bên cạnh, chau mày, bộ dạng giống như rất khó xử: “Chị Lê, bọn họ dường như có ý kiến với mức giá mà tôi đưa ra.”

Sắc mặt của Trần Anh Hào càng khó coi hơn, thực sự không ngờ tới việc người phụ nữ này lại có thủ đoạn như thế.

Bạch Lê lạnh lùng ngước mắt lên, nở nụ cười như có như không nói: “Anh Trần, lúc đầu là bà Trần đưa ra yêu cầu với chúng tôi, nói muốn nhà thiết kế hàng đầu. của chúng tôi thiết kế ra một bộ váy cưới độc nhất vô nhị trên thế giới. Còn nói muốn dùng những nguyên liệu đắt nhất. Mức giá này là mức giá hợp lý bao gồm phí sử dụng nhà thiết kế, phí thiết kế còn bao gồm các loại phí khác cùng tính gộp lại, tại sao giờ hai người lại có ý kiến?”.

Nói xong liếc nhìn Nguyễn Thanh Thư đầy khinh thường, “Tôi còn cho rằng khí thể xúc phạm người của bà Trần đây là bởi vì giàu có nên phong thái hơn người, kết quả… A, xem ra anh nhà cô cũng không có dự định mua chiếc váy cưới này cho cô rồi.”

Nguyễn Thanh Thư tức giận đến đỏ bừng mặt, lời nói của Bạch Lê câu nào cũng đều là chế nhạo cô ta, nhưng Trần Anh Hào lại thờ ơ không có chút động tĩnh

Đúng, mười bảy tỷ cho một chiếc váy cưới anh ta căn bản không thể nào mua cho cô ta, nhưng nếu là người khác thiết kế thì coi như bỏ qua, đây lại là Nguyễn Vân Tịch, nếu như hiện tại bọn họ nói không mua, Nguyễn Vân Tịch nhất định sẽ cười nhạo cô ta.

Trần Anh Hào vẫn không đưa ra bất kỳ lời nào, cô ta xấu hổ kéo anh ta sang một bên, áp mặt vào cánh tay của anh ta nói: “Anh Hào, chồng à…Anh xem Nguyễn Vân Tịch cô ta lại làm ra bộ dạng chó cậy gần nhà, nếu như anh không mua cho em, cô ta nhất định sẽ cười chết em mất!”

“Chồng à..”

“Đủ rồi!” Trần Anh Hào hét lên, dọa Nguyễn Thanh Thư một trận, cô ta oan ức nhìn anh ta, sắc mặt anh ta khó coi xoa đầu cô ta, làm ra bộ dạng ấm áp, nghiến răng lại nói, “Không phải chỉ là mười bảy tỷ sao, chỉ cần em thích, đắt hơn nữa cũng đều mua cho em”

Sau đó lại nghiến răng đưa thẻ ra để trả tiền, Nguyễn Thanh Thư vui mừng lao vào vòng tay của anh ta, õng ẹo nói: “Cảm ơn chồng yêu! Chồng em yêu em nhất!” Sau đó không để ý đến sự tồn tại của người xung quanh và cả Tiểu Bạch, trực tiếp hôn lên môi anh ta.

Tiểu Bạch vô cùng ghét bỏ, nhỏ tiếng nói: “Ôi, người phụ nữ xấu thật buồn nôn quá, nước miếng đều chảy hết ra ngoài rồi!”

Bạch Lê dường như không nhìn thấy hai con quỷ ghê tởm trước mặt, cầm lấy hóa đơn, cung kính nói: “Anh Trần, hợp tác vui vẻ, váy cưới sẽ được đóng gói trong tối nay sau đó gửi tới nhà của anh”

Trần Anh Hào lạnh lùng đẩy Nguyễn Thanh Thư, cuối cùng trừng mắt Nguyễn Vân Tịch, hừ một tiếng đầy u ám, bước lớn rời khỏi.

“Con điếm cô chờ đó cho tôi!” Khuôn mặt Nguyễn Thanh Thư xấu xí nói câu cuối, cầm lấy túi xách của mình, nhanh chóng đuổi theo.

Nguyễn Vân Tịch nhìn bóng dáng hai người bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn, mới thu lại ánh mắt, cô vừa cảm ơn vừa xin lỗi của Bạch Lê, cúi đầu nói: “Chị Lê, hôm nay cảm ơn chị nhiều, em lại gây rắc rối cho chị rồi”.

Bạch Lê cười: “Không sao không sao, chị đã sống gần hết cuộc đời rồi, lần đầu tiên nhìn thấy đôi cẩu nam nữ táo tợn như thế, lời bọn họ chỉ coi như không khí, nhất định không để trong lòng. Cô gái tốt như em mà không biết trân trọng, ngược lại lấy phải người phụ nữ độc ác như thế, người đàn ông kia thực sự là bị mù rồi.”

Nguyễn Vân Tịch nghe những lời này chỉ cười nhẹ.

Bạch Lê giao lại công việc gần đây cho cô, sau đó nói: “Ngày mai chị sẽ chuyển lợi nhuận của Vân Mộng Chi Lệ theo như hợp đồng đã viết vào tài khoản của em sau khi đã khấu trừ thuế”

“Cảm ơn chị Lê!” Nguyễn Vân Tịch lại một lần nữa cúi đầu cảm ơn. Bạch Lê xua tay: “Có chuyện gì gọi cho chị” Sau đó rời đi.

Tiểu Bạch nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, biết mami đã kiếm được tiền, ngước gương mặt nhỏ lên nháy mắt với Nguyễn Vân Tịch, còn giơ ngón tay cái lên: “Mami thật giỏi!”

Nguyễn Vân Tịch nhìn dáng vẻ anh tuấn lanh lợi của Tiểu Bạch, nhịn không được cười lên, cô cúi xuống ôm lấy cậu, Tiểu bạch mỉm cười khúc khích, đôi môi hồng của cậu hôn lên mặt của Nguyễn Vân Tịch: “Hahaha, thưởng cho mami!”

Nguyễn Vân Tịch cúi đầu xuống nhìn cậu, vô cùng vui vẻ, mami vì bảo bối, đương nhiên phải thật giỏi.

Buổi chiều tối ngày hôm sau trước khi tan ca, Nguyễn Vân Tịch đã nhận được tiền chuyển khoản của Bạch Lê. Nhìn con số trong tài khoản, cô đột nhiên cảm thấy những khổ sở và những tủi nhục mà cô đã phải chịu mấy ngày qua đều không là gì cả.

Cô nhịn không được liền muốn báo tin tức cho Tiểu Bạch, cô muốn đưa cậu ra ngoài ăn một bữa cơm ngon, để thưởng cho những nỗ lực của bản thân và sự hiểu chuyện của bảo bối.

Cô kề sát điện thoại bên tai, chờ bảo bối nhận điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.