Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 13

trước
tiếp

Kể từ khi biết được chuyện sáu năm trước Nguyễn Vân Tịch thực sự bị gài bẫy, Phạm Cảnh Tân đã thức suốt một đêm. Hình ảnh người phụ nữ quật cường kia thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt anh, khiến anh cảm thấy vô cùng phiền não.

Sáng sớm hôm sau, anh đặc biệt cho xe đưa Tiểu Bạch đến công ty Nguyễn Vân Tịch. Khi Nguyễn Vân Tịch nhìn thấy bảo bối trong lòng vô cùng vui mừng, lại vừa cảm thấy rất áy náy, bản thân vì tăng ca mà không quan tâm đến con. Nhưng thời gian không có nhiều, sắp đến thời gian hẹn giao váy cưới rồi. Tiểu Bạch biết, nếu như mami không thể hoàn thành váy cưới đúng hạn, nhất định sẽ bị người phụ nữ xấu xa kia bắt nạt.

Cậu rất hiểu chuyện, nói: “Mami, sau này mẹ làm thêm giờ, con sẽ ở công ty với mẹ có được không? Mẹ xem ở đây nhiều sofa như thế, vừa mềm mại lại rất thoải mái, con ngủ trên sofa nhìn mẹ, ngủ như thế rất ngon!”

Nguyễn Vân Tịch có chút đau lòng, cô biết đứa bé này vô cùng hiểu chuyện, cô nhéo hai má phúng phính của cậu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Được.”

Sau vài ngày tăng ca, chiếc váy cưới cuối cùng cũng đã hoàn thành xong, nhưng cô không vội chạy đi tìm Nguyễn Thanh Thư, bởi vì… con người Nguyễn Thanh Thư này vốn không kiểu không mời mà đến.

Quả nhiên, khi cô và bà chủ từ bộ phận sản xuất trở về văn phòng, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc của cô, có thêm cả một người đàn ông đang trêu đùa với bảo bối.

Thấy cô bước vào, Nguyễn Thanh Thự nhàn nhã xoay ghế, nhướng mày nhìn cô: “Nguyễn Vân Tịch, váy cưới của tôi làm đến đâu rồi? Nếu như không thể giao ra, vậy thì đừng trách tôi tố cáo cô chậm trễ với khách hàng!”

Lúc này người đàn ông vẫn đang trêu đùa với Tiểu Bạch nghe thấy tiếng đột nhiên ngẩng đầu, người phụ nữ đôi chân mảnh khảnh, mặc bộ đồng phục tinh xảo trước mặt, không phải là người phụ nữ bị anh ta bỏ rơi Nguyễn Vân Tịch, thì còn có thể là ai nữa?

Trần Anh Hào cau mày liếc nhìn Nguyễn Thanh Thư ở trước bàn làm việc, giống như muốn trách cô ta tại sao không nói sớm cho anh ta biết nhà thiết kế là Nguyễn Vân Tịch.

Nguyễn Thanh Thư lờ đi ánh mắt của anh ta, là cô ta cố ý không nói cho Trần Anh Hào, chính là vì để cùng anh ta đến đây chế giễu Nguyễn Vân Tịch.

Nguyễn Vân Tịch cũng phớt lờ lời nói của Nguyễn Thanh Thư, chỉ đi thẳng về phía Tiểu Bạch, đưa tay ra giọng ấm áp nói: “Bảo bối, đến chỗ mami nào”

Sự bất ngờ trong mắt Trần Anh Hào lại càng trở nên sâu đậm hơn. Nhưng khi Nguyễn Thanh Thư uốn éo eo đứng dậy đi về phía bọn họ, ánh mắt anh ta lại trở nên khinh bỉ và nhạo báng.

“Haha, Nguyễn Vân Tịch, thật không thể ngờ rằng con điểm như cô không chỉ cùng ngủ cùng người đàn ông khác một đêm, lại còn sinh ra một đứa con hoang?”

Tiểu Bạch đứng lên bàn, vừa đúng có thể nhìn thẳng Trần Anh Hào đang ngồi, dùng ánh mắt vô hại nhìn anh ta: “Chú này, chú đem những lời ban nãy nói lặp lại lần nữa thử xem?”

Trần Anh Hào không thể ngờ rằng lại bị tiểu tử thối năm sáu tuổi làm cho sợ hãi, nhất thời không nói được lời nào. Trên người nhóc quỷ này dường như có một loại khí chất áp đảo người khác của bậc đế vương.

“Nguyễn Vân Tịch, cô dạy dỗ cho tốt con của mình đi!” Nguyễn Thanh Thư ở bên cạnh sốt ruột lên tiếng, cái tát mà ngày hôm đó Nguyễn Vân Tịch tát cô ta đến bây giờ vẫn còn đau.

Bà chủ biết vị khách hàng này có mâu thuẫn với nhà thiết kế của mình, bắt tay bọn họ với gương mặt thân thiện: “Xin chào, tôi là CEO của công ty thiết kế Hoa Sa, Bạch Lê”

Hai người kia chỉ chào hỏi một cách chiếu lệ, toàn bộ ánh mắt vẫn ở trên người Nguyễn Vân Tịch đang nhàn nhã bên cạnh.

“Nhà thiết kế Vân Tịch, cô dâu xấu xí cũng có ngày phải gặp bố mẹ chồng, cô mau đem chiếc váy cưới đã hoàn thành ra đây đi. Cứ giấu diếm như thế, không phải là chưa hoàn thành xong đấy chứ?” Nguyễn Thanh Thư lại một lần nữa châm biếm.

Trần Anh Hào cũng khinh bỉ tiếp lời: “Nguyễn Vân Tịch, người ta vẫn nói một ngày Vợ chồng tình nghĩa trăm năm, coi như cô và tôi từng là vợ chồng, nếu như cô cầu xin tôi, ngủ với tôi một đêm, tôi có thể suy nghĩ lại xem có bắt cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng hay không đấy”.

Lời này gây nên sự bất mãn của Nguyễn Thanh Thư, cô ta kéo tay áo của anh ta, nhưng lại bị Trần Anh Hào hất ra, anh ta vênh váo hung hăng nhìn cô, giống như đang nhìn một món đồ chơi.

Khi Trần Anh Hào nhìn thấy Nguyễn Vân Tịch, trong lòng liên thở hắt một hơi.

Người phụ nữ bị anh ta bỏ rơi, lúc này lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt anh ta như thế, giống như sự dương dương tự đắc của anh ta bao nhiêu năm nay đều là tự mình đa tình, khiến cho ý muốn trả thù của anh ta càng thêm mạnh mẽ hơn.

“Anh Trần, bà Trần, xin hai người chú ý một chút nơi hai người đang đứng”. Bạch Lê lạnh lùng nói.

Hai người bọn họ càng cười điên cuồng hơn.

Còn Nguyễn Vân Tịch chỉ mỉm cười lịch sự với họ, sau đó gọi cuộc điện thoại: “Lucy, đem thành phẩm của Vân Mộng Chi Lệ qua đây”

Hai phút sau, Lucy đẩy giá treo quần áo đi vào, trên giá treo là một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp diễm lệ ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người bọn họ.

Mặt trước của chiếc váy cưới được chia thành bảy tà, được ôm lại bằng một lớp vải voan mỏng, thân váy không được trang trí bằng kim cương như các loại váy

thông thường khác, mà thay vào đó được thêm vào một số ren thêu thủ công, phần quây ngực có chút uốn cong trông vừa đẹp vừa gợi cảm.

Chiếc váy dài một mét được giữ bởi hai người, khi đặt trên mặt đất, nó mở ra giống như con chim công có bộ lông trắng đang xòe đuôi. Chiếc váy cưới này bất kể là về thiết kế, hình dáng hay chi tiết, đều không gì có thể bắt bẻ được!

Nguyễn Thanh Thư thất thần nhìn, cô ta đã tưởng tượng đến cảnh bản thân mặc lên mình chiếc váy cưới này, sẽ được Trần Anh Hào vừa ôm vừa hôn giống như một nàng công chúa…

“Oa! Đẹp quá! Mami thật tuyệt vời!” Miệng của Tiểu Bạch mở ra thành hình chữ 0, tay hướng về phía Nguyễn Vân Tịch làm thành dáng “mẹ tuyệt nhất”.

Nguyễn Vân Tịch xoa đầu Tiểu Bạch, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy biểu cảm thèm muốn của Trần Anh Hào và Nguyễn Thanh Thư, nhẹ nhàng nói: “Không biết hai vị có hài lòng với thiết kế của tôi hay không?”

Nguyễn Thanh Thư nghe thấy tiếng liền thu hồi biểu cảm ngu ngốc của mình, lạnh lùng nói: “Sản phẩm thiết kế của nhà thiết kế cao cấp, cũng chỉ có thể này thôi sao” Nguyễn Vân Tịch không cãi lại cô ta, chỉ cười lạnh nhạt: “Bà Trần, cô không mệt sao?”

Mặc dù là ý hỏi, nhưng lại giống như một câu trần thuật.

Nguyễn Thanh Thư nghe xong trong lòng vô cùng khó chịu, Trần Anh Hào giữ lấy Nguyễn Thanh Thư đang muốn đánh nhau với Nguyễn Vân Tịch, khóe mắt khẽ nhếch lên: “Ra giá đi.”

Nguyễn Vân Tịch mỉm cười thân thiện: “Mười bảy tỷ”

“Cái gì?! Mười bảy tỷ?” Bộ dạng Nguyễn Thanh Thư giống như muốn ăn tươi nuốt sống cổ, “Nguyễn Vân Tịch, bộ váy cưới như thế này mà cô cũng không ngượng miệng ra giá như thế? Mười bảy tỷ, không bằng cô đi ăn cướp đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.