Một Đêm Nóng Bỏng Thiên Tài Ra Đời

Chương 11

trước
tiếp

Nguyễn Vân Tịch sợ rằng bảo bối sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, ở trong phòng sách điều chỉnh lại tâm lý tốt sau đó mới quay lại, dựa vào lan can của hành lang, toàn bộ phòng khách đều nằm trong tầm nhìn, bảo bối đang chơi với các khối gỗ, Phạm Cảnh Tân ngồi bên cạnh cậu bé, khóe miệng nhếch lên.

Bức tranh hòa hợp giữa hai cha con, thực sự làm bỏng mắt cô.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, chúng ta sẽ ngủ nhà ba chứ?” Tiểu Bạch bị mẹ bế lên khỏi mặt đất, bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

Nguyễn Vân Tịch khẽ vỗ đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Hừm, bảo bối ngoan, chúng ta về nhà ngủ thôi.”

“Sao vậy? Con nghĩ rằng mẹ cùng ngủ với ba chứ! Đại Hổ nói với con là ba mẹ cậu ấy mỗi ngày đều ôm nhau ngủ!”

“Đại Hổ là ai?”

“Đại Hổ là ai?”

Phạm Cảnh Tân và Nguyễn Vân Tịch cùng lúc tối sầm mặt. Tiểu Bạch vội che chiếc miệng hồng hào, mỉm cười nhìn hai người, đôi mắt sáng như sao của cậu lóe lên tia ranh mãnh, Nguyễn Vân Tịch và Phạm Cảnh Tân nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự ghét bỏ và ngượng ngùng trong mắt nhau.

Tiểu Bạch cười ha ha, ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của Phạm Cảnh Tân hôn anh một cái: “Tạm biệt ba, Tiểu Bạch sẽ quay lại tìm ba!”

Phạm Cảnh Tân có chút sững sờ, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mình, cong môi nói: “Được rồi, cậu nhóc, con được chào đón tại nhà của ba bất cứ lúc nào”.

Tiểu Bạch mỉm cười hạnh phúc, quay lại hôn mẹ mình một lần nữa, rồi lặng lẽ nói với cô: “Khuôn mặt của mẹ và ba, gián tiếp thơm nhau rồi!”.

Một vết đỏ không dễ nhận ra đã xuất hiện trên khuôn trắng trẻo của Nguyễn Vân Tịch, sợ rằng vị tổ tiên nhỏ này sẽ nói tiếp những điều gì đó thái quá, nhanh chóng ôm lấy cậu rời đi.

Phạm Cảnh Tân ngồi uể oải trên ghế sofa, nhìn vào bóng lưng người phụ nữ rời đi, nhớ lại những lời cuối cùng mà Nguyễn Vân Tịch vừa nói. Đôi mắt anh ngưng đọng lại, gọi một người đàn ông mặc đồ đen đến, không biểu cảm nói: “Điều tra những việc đã xảy ra vào 6 năm trước, cùng với tên họ Trần đó”.

Sau khi trở về nhà, Tiểu Bạch rắc rối đòi ngủ với Nguyễn Vân Tịch. Nguyễn Vân Tịch nghĩ đến việc một tuần sau sẽ gửi Tiểu Bạch đến nhà của Phạm Cảnh Tân, đôi mắt cô lại đỏ lên.

Cô yên lặng ôm chặt đứa nhỏ vào lòng: “Bảo bối, nếu mẹ muốn gửi con đi, con có trách mẹ không?”

Tiểu Bạch VỖ vai cô, bộ dạng nói với cô một cách nghiêm túc, đôi môi nhỏ xinh

của cậu như được vẽ vậy: “Có chứ, Nguyễn Vân Tịch, mẹ không thể gửi con đi, cũng không được vứt bỏ con đi, nếu không con sẽ hận mẹ mãi mãi”.

Cổ họng của Nguyễn Vân Tịch bỗng nghẹn ngào, nói không rõ được khó chịu đâu, kết quả là Tiểu Bạch lại thay đổi sự nghiêm túc trước đó, cười ha ha và nói: “Nhưng nếu mẹ đưa con cho ba, thì con cũng sẽ không trách mẹ. Ba nói với con rằng, sau này sẽ đối xử với con thật tốt.

Mami, nếu con sống trong nhà của ba, con sẽ rất nhớ mẹ! Con cũng sẽ tìm cách để ba đưa mẹ về nhà, như vậy sẽ có con, ba và mẹ sẽ ở bên nhau mãi mãi! ”

Mặc dù Nguyễn Vân Tịch biết điều này là không thể, nhưng là một người mẹ, sao cô có thể cho con mình một cú sốc lớn chứ?

Cô khẽ siết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, rưng rưng nước mắt rồi cười: “Con đó, không biết cái gì trong cái đầu nhỏ của con nữa? Học ai vậy?”

Tiểu Bạch băn khoăn một thời gian dài giữa việc có nên phản bội Đại Hổ hay không, cậu cảm thấy anh em nên trung thành, vì vậy cậu đã ưỡn thẳng ngực, bắt chước giọng điệu nói: “Mẹ ơi, con thông minh mà không cần người khác dạy”

Nguyễn Vân Tịch dở khóc dở cười chạm vào mũi nhỏ của cậu bé, rồi ôm cậu vào người, tắt đèn tường, đáp xuống trản một nụ hôn ngọt ngào: “Đi ngủ thôi, bảo bối”

Nguyễn Vân Tịch cả đêm đã không ngủ ngon, chỉ cần có nhắm mắt lại, đôi lông mày thanh tú của người đàn ông sẽ xuất hiện trước mắt cô, theo sau là hình ảnh Vụ Sơn Vân Vũ sáu năm trước, như một cơn ác mộng, kéo dài vô tận.

Sau khi hoàn thành bản phác thảo thiết kế, cô mệt mỏi cử động thân, rồi đi pha cà phê còn chưa kịp uống một ngụm cà phê, Yến Thanh gõ cửa bước vào.

Nguyễn Vân Tịch nhíu mày: “Chị Yến Thanh, có việc gì sao?” “Vân Tịch … cái này, bà Trần lại qua đây”.

Ngay khi cô nói xong, Nguyễn Thanh Thư giẫm mạnh giày cao gót mạnh mẽ xông vào cửa, cánh cửa đập vào tường với gây ra tiếng động lớn.

Tiểu Bạch, đang nằm trên bàn Nguyễn Vân Tịch chơi với điện thoại di động, đứng thẳng dậy nhìn Nguyễn Thanh Thư với vẻ mặt dọa dẫm: “Người phụ nữ xấu, lại là cô! Tôi cảnh báo cô đừng bắt nạt mẹ tôi!”

Nguyễn Thanh Thư mỉm cười mà không tức giận, khuôn mặt dưới lớp trang điểm dày hung ác nói: “Đứa trẻ ngoan, mày nhất định không biết là người mẹ mày đang bảo vệ thực ra là một con chó ăn cắp ý tưởng?”

Nguyễn Vân Tịch đặt cốc cà phê trên bàn, đôi mắt lạnh lùng sáng quắc: “Bà Trần, xin hãy chú ý lời nói của bà!”. Nguyễn Thanh Thư giật mình khi nhìn vào mắt cô, rồi lại mỉm cười: “Tôi chú ý đến lời nói sao? Nguyễn Vân Tịch cô có khả năng đạo nhái, nhưng cô lại không có khả năng thừa nhận sao?”

Bà cúi xuống tìm kiếm trong túi một lúc rồi ném ra một chồng giấy A4, “Hừ hừ, tôi đã nói mà, làm thế nào một người như cô lại có thể thiết kế một chiếc váy cưới hoàn hảo như vậy chỉ trong vài ngày? Hóa ra đó là bản sao của một nhà thiết kế nghệ thuật Bác Nha! Nhìn đi, đây là bằng chứng đạo văn của cô đó! ”

Nhà thiết kế Bác Nha là chủ tịch hội thiết kế trong nước, có uy tín cao trên toàn thế giới.

Nguyễn Vân Tịch nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh Thư mắt không chút gợn sóng nói, người sau đó bị cô nhìn chằm chằm giống như nhìn thấy dã tâm trong lòng bà, giọng điệu giả bộ đầy căm ghét hỏi lại cô, “Cô … cô không dám nói sao?!”

Nguyễn Vân Tịch nhếch khóe miệng, lấy thứ được gọi là “bằng chứng” từ trong tay Nguyễn Thanh Thư, lật nó xem. Một trong số đó là một bản vẽ thiết kế dang dở mà cô đưa cho bà ta ngày hôm qua, ngoài ra, có lẽ là các bản thiết kế của nhà thiết kế Bác Nha.

Yến Thanh cũng nhặt tờ giấy A4 cũng nhìn nó, những thiết kế này có những điểm tương đồng lớn, nhưng cô không tin rằng Nguyễn Vân Tịch lại là một kẻ đạo văn, vì vậy cô đã do dự hỏi lại, “Bà Trần, tôi nghĩ, bà chắc chắn đã hiểu nhầm điều gì đó …”

Nguyễn Vân Tịch đang cầm bản vẽ thiết kế trong tay, đôi mắt cô đầy sự ghế tởm.

Cô và Bác Nha đều là những nhà thiết kế hàng đầu, bọn họ cũng có duyên gặp mặt vài lần. Cả hai phong cách thiết kế và quan niệm thiết kế của họ đều có sự tương đồng mạnh mẽ. Dựa trên điều này, Nguyễn Thanh Thư nói rằng cô đạo nhái, điều đó thật vô lý nực cười!

“Bà Trần, bà không nghĩ rằng những thủ đoạn vu oan của bà quá đáng khinh sao?” Nguyễn Vân Tịch lạnh lùng nhìn bà ta, không chịu nhường bước.

“Bằng chứng đang ở trước mặt cô, cô còn dám ngụy biện!” Nguyễn Thanh Thư đã quen với bộ dạng không sợ chết của Nguyễn Vân Tịch, cô không tức giận, dù sao cô có tất cả bằng chứng trong tay, cô không tin những thứ này không thể đối phó được với một Nguyễn Vân Tịch nhỏ bé như cô ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.