Không Ngừng Quyến Rũ Anh

Chương 19

trước
tiếp

Chương 19: Mẹ tôi có thai rồi

Mẹ tôi nói rằng bà sẽ bảo vệ tối… và còn cho phép tôi đi cùng bà…

“Mẹ ơi, con sẽ nghe lời, nhưng… nhưng con…”, tôi cúi đầu xuống và không biết phải nói gì.

“Nhưng cái gì mà nhưng?”, mẹ tôi đột nhiên trừng mắt và nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang nhìn xuyên qua đầu tôi vậy.

“Con muốn rời khỏi Đường Phú Quý, ông ta rất đáng sợ, ông ta luôn đè con…đau và khó chịu lắm”, tôi lắp bắp nói.

Không ngờ, mẹ tôi cười khúc khích: “Điều này kinh khủng sao? Con sợ điều gì sau này con phải học cách kiểm soát nó, ngày tháng của con còn thoải mái hơn bà già này nhiều!”.

Mẹ tôi thấy tôi khóc nhếch nhác nhưng không hiểu ý của tôi dù chỉ một chút. Sau đó bà nói: “Mẹ không có tiền để nuôi con. Chỉ những người giàu mới có thể nuôi con và còn cho con đi học. Con không thể rời xa ông ta!”.

Tôi gục đầu xuống không nói gì.

“Tuy nhiên, mẹ có cách để ngăn anh ta quấy rối con, nhưng cần có sự phối hợp của con.”, mẹ tôi nhìn tôi đầy tự hào như một đấng tối cao đang bán phát ân huệ cho tôi.

Dù sao thì ân huệ này, tôi sẵn lòng nhận nó.

“Mẹ đang mang thai đứa con của Đường Phú Quý, con ngoan ngoãn nghe lời, tan học tới hộp đêm giúp mẹ, học một vài thứ cần thiết. Sau này mẹ có thể lấy ông ta, mẹ sẽ canh chừng và ông ta sẽ không dám vớ vẩn nữa!”.

Lượng thông tin trong câu nói mà mẹ tôi truyền đạt lại vô cùng lớn, nó gần như phá vỡ mọi thứ trong tâm trí tôi. Có thai? Với Đường Phú Quý? Lấy ông ta? Sau đó, không phải ông ta sẽ là cha tôi sao?

Tôi nhất thời không thể đáp lại, cứng đơ tại chỗ.

Mà câu nói sau của mẹ, tôi thực sự không để trong lòng. Tới hộp đêm làm việc, cũng là để canh trừng Đường Phú Quý tốt hơn?

“Mẹ mang thai con của ông ta? Vậy…vậy còn ông Lục…?”.

“Sao con nhiều lời thế? Làm hay không? Không làm thì mẹ đưa con đến đồn cảnh sát!”, tôi giật mình, dáng vẻ xấu xa này của mẹ, bỗng làm tôi thấy sợ hãi, làm tôi cảm thấy bà ấy thực sự có thể làm như thế.

Cuối cùng tôi chỉ có thể đồng ý. Mẹ tôi luôn miệng nói, đồng ý là tốt, đồng ý rồi thì bà ấy có thể bảo vệ tôi.

Và rồi tôi không biết mẹ tôi đã nói như thế nào với Đường Phú Quý, dù sao cũng là dọn đến nhà ông

tạ ở.

Mà tôi đã tưởng rằng Đường Mạc Ninh sẽ phản đối kịch liệt, phản đối việc mẹ tôi dọn tới như trong phim. Nhưng thực tế không phải vậy, chỉ là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, có thêm nhiều hơn sự ấm áp.

Tất nhiên, Đường Mạc Ninh không biết việc tối làm thêm ở hộp đêm. Điều cậu ấy biết, là tôi đã tìm thấy mẹ, tối tạm thời chuyển đến nhà mẹ tôi sống, tìm một lý do cũng rất xa vời, đó là vì thành tích học tập kém nên phải đi học thêm gia sư.

Sau này, khi gặp Đường Mạc Ninh ở trường, cậu ta quả thực không tin những gì mẹ tôi và Đường Phú Quý nói, liên tục chất vấn tôi, tôi không muốn trả lời, cậu ta liền đợi ở cửa lớp, dường như muốn ép tôi nói

ra mọi thứ.

“Trời ơi, trùm trường Mạc Ninh của chúng ta đã đứng bên ngoài kia từ rất lâu rồi, cậu ấy đợi ai thế?”.

Trong lớp bàn tán qua lại, làm cho tôi vô cùng khó xử, cậu ta rõ ràng từng nói, ở trường phải coi như

không quen biết, tình hình bây giờ là như thế nào vậy?

Lâm Miểu lúc này đang nhìn tôi chằm chằm, những người khác không biết đã đành, liệu cô ta có biết không?

“Không chừng đang đợi Harry Potter của lớp chúng ta đó! Các cậu quên rồi à? Harry Potter cực kỳ lẳng lơ, chuyên gia nhìn Mạc Ninh đắm đuổi để quyến rũ cậu ta!”.

Lời nói của Lâm Miểu đã khuấy đảo tiếng cười cợt và sự chế giễu trong lớp, tôi cắn môi dưới và

không muốn quan tâm.

Nhưng Lâm Miểu chắc chắn không buông tha cho tôi.

“Tân Sênh, mày có biết bản thân là loại người gì không? Với tấm thân bốc mùi này, sau khi gột rửa sạch sẽ liền biến thành một con hồ ly tinh! Tiểu Mạn đã nói với tạo, bảo tạo canh chừng mày, nếu muốn sống thì tránh xa Đường Mạc Ninh ra!”.

Tổi đột nhiên tức giận khi nghe thấy như vậy, thực sự rất tức giận. Tất cả bọn họ rút cục dựa vào cái gì mà ai cũng bắt tôi phải tránh xa Đường Mạc Ninh! Tôi ở gần hay ở xa ai thì đã sao? Bây giờ Đường Mạc Ninh đến tìm tôi thì cũng liên qua gì đến bọn họ!

“Ái dà! Tao đúng là nể mặt mày quá nên mày dám trừng mắt nhìn lại tạo à?”, Lâm Miểu trước giờ nhìn tôi không thuận mắt, muốn đánh một chút liền đánh, bằng không thì cũng sẽ giật tóc tôi.

“Dừng lại!”, Đường Mạc Ninh cuối cùng cũng từ ngoài cửa bước vào.

“Làm gì đấy?”, Đường Mạc Ninh tiến lại gần tôi, đẩy Lâm Miểu sang một bên, “Lần trước tôi đã nói gì cậu nghe không rõ à?”.

Tôi trốn sau lưng Đường Mạc Ninh, trong lòng thoải mái vô cùng, Đường Mạc Ninh thực sự đang bảo

vệ tôi.

“Đường…Đường Mạc Ninh, cậu…cậu đừng quên đây là lớp tôi. Hơn nữa cậu cứ dan díu với con nhỏ này, không sợ làm Tiểu Mạn phật ý sao?”.

“Thế cậu cũng nghe cho rõ đây, tôi với Dương Tiểu Mạn chẳng có quan hệ gì hết, sau này đừng có nhắc đến cô ta liên quan gì đến tôi. Còn nữa, Tân Sênh sau này sẽ do tôi để mắt tới, nếu không có sự đồng ý của tôi, đừng ai động vào cô ấy!”.

Đường Mạc Ninh nói xong bèn kéo tôi ra ngoài.

Đầu óc tôi ù đi, tôi chỉ nghĩ được cậu ấy sẽ bảo vệ tôi, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cậu ấy lại mạnh mẽ lôi tôi vào vòng bảo vệ của cậu ấy như thế.

Thậm chí còn nói với tất cả mọi người, cậu ấy sẽ che chắn cho tôi.

Đầu óc trống rỗng, tôi nói rồi, tôi mãi mãi không thể hiểu được cậu ta, bây giờ cũng vậy, tại sao cậu Lấy lại như thế nhỉ?

Biết rằng đã chạy đi một đoạn khá xa, bọn tôi mới dừng lại thở hổn hển.

“Không phải cậu…không phải cậu đã nói đừng tỏ ra quen biết khi ở trường sao?”, tôi mệt không thở nổi, ôm bụng nói.

Đường Mạc Ninh là kiện tướng thể thao, cho nên lúc này trông cậu ta chẳng có chút gì mệt cả.

“Bởi vì tôi phát hiện dù tôi có làm gì đi nữa, cũng không thể bảo vệ cậu. Nếu đã thế, không bằng hào phóng một chút?”.

Tôi nhìn Mạc Ninh, ánh mắt tập trung cao độ.

“Cậu…Cậu từ khi nào không còn ghét tôi nữa?”.

Đường Mạc Ninh bỗng mỉm cười, cậu ta rất ít cười, nhưng mỗi khi cười lên liền giống như một chàng trai thuần khiết, vô cùng trong sáng, vô cùng ấm áp.

Tôi thực sự rất muốn, làm cho cậu ấy cười nhiều hơn.

“Ai nói là tôi không ghét cậu? Kể từ ngày đầu tiên cậu vào nhà tôi, tôi đã ghét cậu rồi! Nhìn cậu bẩn thỉu và ngốc nghếch, bị lợi dụng mà còn nghĩ đó là một ân huệ lớn”.

Tôi cắn môi: “Cho nên, mỗi lần cậu hung dữ với tôi cũng đều là đang bảo vệ tối?”.

Đường Mạc Ninh không trả lời, nhưng đột nhiên chuyển chủ đề, “Cậu gần đây rốt cuộc đang làm gì vậy? Bọn họ lại ép cậu làm điều cậu không muốn sao?”.

Tôi biết “bọn họ” ở đây là Đường Phú Quý và mẹ tôi.

Tôi thực sự không biết phải nói gì. Nếu tôi nói ra, việc của Lục Trầm sẽ bị bại lộ, Tôi thực sự không muốn cậu ấy biết rằng tôi đã từng giết người.

Đường Mạc Ninh nhìn tôi sốt ruột, “Tân Sênh, nghe tôi nói, bây giờ hãy nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không..”.

Tôi ngẩng đầu lên. Nếu không thì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.