Không Ngừng Quyến Rũ Anh

Chương 20

trước
tiếp

Chương 20: Sự việc bại lộ

“Nói nhanh!”, Đường Mạc Ninh đột nhiên đến đứng cạnh tôi, gương mặt thanh tú chỉ cách tôi vài cm.

“Tôi…Mẹ bắt tôi đi làm thêm ở hộp đêm, như vậy có thể dọn ra ngoài… sẽ không có ai bắt nạt tôi nữa…”.

“Cậu nói cái gì?”, bất chợt một luồng khí nóng trực tiếp phả vào mặt tôi, Mạc Ninh phẫn nộ nhìn tôi, có thể thấy cậu ấy tức giận đến nhường nào.

“Mạc Ninh! Cậu đang làm gì vậy?”, đột nhiên một giọng nữ sắc sảo vang lên phá vỡ bầu không khí, tôi nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt dữ dằn của Dương Tiểu Mạn, còn có cả Lâm Miểu và Hứa Vy Vy.

Hơn nữa còn có một người cao lớn đứng sau bọn họ, cậu ta có hàng lông mày rậm, đôi mắt to, thật sự rất đẹp trai, chỉ có điều cậu ấy lại có vẻ thiếu kiên nhẫn, hai tay còn cầm bộ đồng phục trường, lạnh lùng nhìn tôi.

Sự lạnh lùng của cậu ta và Đường Mạc Ninh không giống nhau. Nếu Đường Mạc Ninh là sự lạnh, nhạt thì cậu ta là khinh thường, trong sự khinh thường ấy có chút căm ghét.

Tôi bất lực, lại thêm người không quen biết ghét mình.

Tôi thậm chí không thể hiểu, ông trời sinh ra tôi là để bọn họ ghét hay sao.

“Tôi đang làm gì, liên quan đến nhà cậu à?”, Đường Mạc Ninh ý thức được liền để tôi đứng phía sau anh ta.

Dương Tiểu Mạn cắn môi, không nói gì. Lúc đó cậu bạn đứng sau lưng Dương Tiểu Mạn đột nhiên lên tiếng.

“Đường Mạc Ninh, tôi trước giờ không biết, khẩu vị của cậu lại nặng đến thế? Hóa ra lại chuyên thích

mấy đứa bẩn thỉu như thế này?”.

Đường Mạc Ninh cau mày liếc cậu ta, cười khẩy: “Tưởng Hải Triều, tôi không biết, cậu còn thích quản. chuyện bao đồng, còn quản cả chuyện của tụi con gái cơ đấy?”.

Tưởng Hải Triều mặt lạnh như băng: “Chuyện bao đồng? Nếu là chuyện liên quan đến Đường Mạc Ninh cậu thì đều không thể gọi là chuyện bao đồng được!”.

Không khí lúc này tràn ngập mùi gây gổ.

Tôi có chút sợ hãi, tôi không muốn Đường Mạc Ninh gây gổ, thực sự không muốn.

“Không phải chuyện bao đồng? Vậy tôi muốn đối tốt với ai, các người dựa vào đâu mà xen vào?”.

Dương Tiểu Mạn đau khổ hét lên: “Mạc Ninh! Cậu không sợ trở thành kẻ thù chung của cả trường

sao? Ở cùng với loại người này, cậu không sợ sao? Cậu không biết những điều cô ta đã làm sao, cậu biết

mẹ cô ta làm gì không? Cô ta từ lúc sinh ra đã là loại cặn bã bẩn thỉu, chưa từng sạch sẽ!”.

Đường Mạc Ninh trừng mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Tiểu Mạn, giọng khàn khàn thì thầm: “Dương Tiểu Mạn, tôi không đánh con gái, nhưng đừng ép tôi!”.

Dương Tiểu Mạn gắng sức đẩy Đường Mạc Ninh ra, khóc lóc nhìn Đường Mạc Ninh gào lên: “Cô ta và giáo viên đã làm chuyện bất chính, hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy cô ta đi từ văn phòng ra, quần áo đều xộc xệch…

“Bốp!”, Đường Mạc Ninh tát Dương Tiểu Mạn một cái thật mạnh vào mặt, chặn họng cô ta lại.

Đám người xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên, sau đó cùng nhìn về phía tôi.

Lúc đó tôi thật sự không biết phải làm sao, ánh mắt lảng tránh, tôi đột nhiên không dám nhìn vào mắt bọn họ, không dám đáp lại bất cứ sự tra hỏi nào, tôi càng không ngờ đến, chuyện tôi bị gọi đến văn phòng, lại để Dương Tiểu Mạn nhìn thấy.

Cả người tôi run rẩy, tim đập dữ dội, khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như cả thế giới của mình như sụp đổ, tôi không biết, tôi đang phải đối mặt với cái gì nữa, tôi không thể chịu nổi.

Nếu mà Đường Mạc Ninh biết được… Có phải tôi xong đời rồi không?… Nếu cậu ta biết được tôi và

chú cậu ta… vậy…

Tôi hoang mang nhìn về phía Đường Mạc Ninh, tôi sợ tia sáng duy nhất trong cuộc đời tôi cũng sẽ lụi tắt, vậy tôi đúng là sống không bằng chết.

“Dương Tiểu Mạn, cậu nghĩ rằng cậu bịa ra chuyện hoang đường như vậy, sẽ có ai tin cậu sao?”.

Đường Mạc Ninh đột nhiên cười khẩy, giống như cơn gió nhẹ, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ.

Dương Tiểu Mạn nhìn Đường Mạc Ninh, có lẽ cô ta cũng không ngờ rằng Đường Mạc Ninh cứ như

thế mà tin tối.

“Cậu không tin cũng không sao! Cậu hỏi cô ta đi, xem cô ta nói sao”.

Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy tay Dương Tiểu Mạn đang chỉ về phía mình, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi thậm chí còn không biết làm sao để nói dối cậu ấy…

Nhưng Đường Mạc Ninh không hề quay đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó nhìn Dương Tiểu Mạn, đứng trước mặt tôi không ngần ngại, không chút hoài nghi, cũng không thèm quay đầu lại nhìn tôi.

“Dương Tiểu Mạn, chuyện này cậu bịa đặt cho người khác thì còn tin được, đằng này cậu lại bịa đặt cho Tân Sênh? Mấy lời nói hoang đường này, cậu tự đi mà tin”, giọng nói của Đường Mạc Ninh từ từ vọng qua.

Khoảnh khắc này, tôi đã cảm nhận được, Đường Mạc Ninh đứng trước mặt tôi, dù là khi nào hay ở

đầu, đều như một ngọn núi lừng lững ở đó che chở cho tôi khỏi giông tố cuộc đời.

“Cậu…cậu thậm chí còn không hỏi cô ta?”, Dương Tiểu Mạn đau lòng khóc, Lâm Miểu và Hứa Vy Vy. đằng sau cũng giả bộ an ủi cô ta.

“Đường Mạc Ninh, cậu quá đáng lắm rồi, tôi trước giờ cứ tưởng.”, Hứa Vy Vy với tư cách là bạn học

của Đường Mạc Ninh, tự cho mình quyền lên tiếng.

Đường Mạc Ninh tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Tưởng gì? Tự rút lại cái tưởng của mấy người đi, đừng cho rằng tôi không biết, các cậu bắt nạt Tân Sênh, cũng chỉ vì muốn cảm thấy hơn người thôi. Nếu mà các cậu có lòng, thì tự quản bản thân mình đi, đừng có đổi tội oan cho người khác!”.

Đường Mạc Ninh nói xong liền lập tức kéo tay tôi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.