Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 17-18

trước
tiếp

Chương 17: Buổi Họp Thường Niên

Tiêu Việt kéo cà vạt một cái, nhổ nướng bọt, rất vô lại quát: “Cô nói đó là chen? Mẹ kiếp, đẩy người xuống nước còn giả vờ vô tội cái quần què!”

Tiêu Việt thật sự giận, hồ nước không sâu, nhưng cũng không cạn, tối thiểu phải một mét hai, hơn nữa bởi vì dùng để nuôi cá và trồng thực vật sống dưới nước, bùn cát trong hồ nhiều, đá vụn cũng nhiều, không hề phòng bị rơi xuống nước lạnh thấu xương, toàn thân đều ướt đẫm, Tiêu Việt vốn đã bực bội không giải thích được lần này trực tiếp bùng nổ rồi.

“Anh rống cái gì, không có tố chất, tôi đã nói là không cẩn thận…”

“Cô tưởng ông đây mù hả?” Tiêu Việt lên tiếng ngắt lời người phụ nữ, thuận tay vớt người phụ nữ áo sơ mi cùng rơi vào trong nước lên, “Chen hay không tôi không thấy chắc? Cái tay cô duỗi dài như thế, có người ‘chen’ như cô à? Ông đây cũng tới ‘chen’ cô thử xem nào!”

Người phụ nữ đẩy người xuống nước chính là nữ minh tinh Cao Thiên Xảo và Ông Tử Nam, khoảng thời gian này là nữ chính và nữ số ba của bộ phim cung đình “Ao xuân” thời nhà Tống đang rất hot.

Mà Cao Thiên Xảo lại là minh tinh mới gần đây giải trí Võng Thiên nỗ lực nâng, nữ minh tinh hot hàng năm, chủ đề không ngừng, bá chiếm điện ảnh và truyền hình.

Không phải nói kỹ năng diễn xuất của cô tốt bao nhiêu, chỉ là kỹ năng diễn xuất của minh tinh thời buổi này thực sự là quá nát, mà Cao Tiên Xảo vóc dáng nhỏ xinh hình tượng lanh lợi khiến người khác yêu thích, còn có một chút kỹ năng diễn xuất, giải trí Võng Thiên đã ký hợp đồng với cô.

Trước giờ Cao Thiên Xảo đều được đàn ông cưng chiều tán tụng, đâu chịu nổi sự đối xử này? Bị một người đàn ông mắng một trận trước mặt mọi người, mất mặt tức giận hơn. Thấy cách ăn mặc của Tiêu Việt, kìm nén một hơi quát: “Anh là ai? Anh có tư cách nói chuyện với tôi hả? Tôi lại không xin lỗi anh, anh xen vào việc của người khác ngã xuống còn trách tôi? Đới Tinh Hi người ta cũng chưa nói gì, ở đây nào đến lượt anh nói chuyện!”

Đới Tinh Hi? Tiêu Việt nghe vậy sững sờ, lúc này mới cúi đầu xuống liếc nhìn người phụ nữ được hắn ôm bằng một tay. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, dáng người nóng bỏng có lồi có lõm, đây không phải nữ tinh minh Đới Tinh Hi nổi tiếng với vẻ gợi cảm trần trụi thì là ai?

Chắc là Đới Tinh Hi bị sặc nước trong hồ, bị Tiêu Việt ôm cả eo cũng không tránh đi, chỉ ở đó không ngừng ho khan.

Cao Thiên Xảo nhìn tay Tiêu Việt, hừ lạnh nói; “Anh nói cũng êm tai thật, còn không phải mượn cơ hội chấm mút? Vừa rồi anh đứng sau lưng Đới Tinh Hi còn dựa gần như thế, ai biết anh đang làm chuyện xấu xa gì?”

Tiếng ồn ào bên hồ nước, dẫn tới nhiều người vây xem hơn, khu trò chơi vốn ầm ĩ ở phía đông cũng yên tĩnh hơn.

“Sao thế?”

“Không biết, hình như có người bị chen xuống nước.”

“Đây không phải Đới Tinh Hi à?”

Vừa nói như này, ai còn không đoán được đây rốt cuộc là “chen” hay là “đẩy”, Cao Thiên Xảo và Đới Tinh Hi bất hòa, đây là chuyện người trong giới đều rõ rành rành.

Theo lý thuyết hình tượng hai người khác biệt, con đường đi khác nhau, không tồn tại quan hệ cạnh tranh cướp tài nguyên gì đó. Nhưng xấu là xấu ở trên người Phạm Hiên – bạn trai cũ con ông cháu cha của Cao Thiên Xảo, Phạm Hiên và Cao Thiên Xảo yêu đương hai năm, nhưng chẳng biết tại sao nửa đường lại đá Cao Thiên Xảo hai mươi lăm tuổi, bắt đầu theo đuổi Đới Tinh Hi ba mươi ba tuổi, từ đó về sau hai người này đã không hợp nhau.

“Ha ha, sự hấp dẫn của thục nữ.” Không biết là ai cười dâm nói một câu như vậy, “Cơ thể nhỏ bé của Cao Thiên Xảo sao có thể giải quyết lãng tử Phạm Hiên kia được?”

Quần chúng vây xem thảo luận, Tiêu Việt hoặc nhiều hoặc ít đã nghe được một chút, nhìn người phụ nữ vênh vang đắc ý trên hồ nước, Tiêu Việt bỗng cười lên, “Cô tên là gì?”

Từ sau khi Cao Thiên Xảo nổi tiếng, đây là lần đầu tiên bị người hỏi tên, nhất thời chưa hoàn hồn sững sờ cả buổi, đợi nghe thấy bên cạnh có người cười lên, cô xấu hổ hơn bắt đầu giận mắng.

Cho nên, Nhậm Giang Lâm vẫn chưa bước vào, cũng đã nghe được tiếng ồn ào. Đi theo âm thanh đến giữa đại sảnh, đã nhìn thấy Tiêu Việt toàn thân ướt đẫm đứng trong hồ nước.

Mái tóc ướp nhẹp được hắn vuốt lên lộ ra cái trán, cái kính đen kia cũng không biết rớt đâu rồi, cũng để lộ hoàn toàn gương mặt kia.

Nhậm Giang Lâm sững sờ.

Ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao, hai mắt hơi híp, vẻ ngoài tuấn tú sáng sủa tuy chưa đến mức đẹp trai ngời ngời, nhưng phối với cái miệng ria mép, bất ngờ rất có hương vị đàn ông, hoặc nên nói là có phần đẹp trai lưu manh xấu xa.

Có người thấy anh đến, vội vàng nhường đường cho anh, gọi: “Nhậm tổng, anh tới rồi.”

Nhìn Tiêu Việt trong hồ ôm Đới Tinh Hi, Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày, nói: “Có chuyện gì đây?”

Thấy anh tới đây Cao Thiên Xảo vội vàng đi lên trước, gương mặt tươi cười tinh xảo kìm nén đến đỏ bừng, đôi mắt to rưng rưng nước mắt nhìn Nhậm Giang Lâm, giống như đã bị oan ức lớn lắm.

“Nhậm tổng…”

Chỉ một câu này, nước mắt đã lăn xuống, tự trách nói: “Tôi, tôi không cẩn thận, không cẩn thận chen anh này và chị Tinh Hi xuống nước…”

Tiêu Việt cũng nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, thấy người phụ nữ vừa rồi còn vênh váo tự đắc, lúc này hóa thành ngón tay mềm, tủi thân khóc lóc kể lể với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt rặt vẻ kinh ngạc thầm nói: “Kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này không tệ, nói khóc là khóc.”

Đới Tinh Hi được hắn đỡ nghe vậy bật cười ra tiếng, “Anh trai không biết cô ấy?”

Mặt mũi Đới Tinh Hi xinh đẹp nụ cười đẹp hơn mấy phần, giọng nói mềm mại gọi anh trai, Tiêu Việt cảm thấy da gà sắp nổi lên.

“Không biết, chẳng lẽ tôi phải biết?”

Đới Tinh Hi cười: “Không có chuyện đó.”

Cách không xa, cho nên đối thoại của hai người Nhậm Giang Lâm đều nghe thấy được, liếc nhìn Cao Thiên Xảo khóc lê hoa đái vũ ở bên cạnh, Nhậm Giang Lâm đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.

“Tiêu Việt.” Nhậm Giang Lâm nhìn cái tay của Tiêu Việt khoác lên eo Đới Tinh Hi, nói: “Lên trước đi, cậu còn định ngâm tiếp?”

Nhìn Nhậm Giang Lâm đã mấy ngày không gặp, tâm trạng của Tiêu Việt bỗng tốt lên, “Được được được, nếu ông chủ lớn đã mở lời, tôi không bán thảm nữa.”

(bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại)

Dứt lời bèn dẫn Đới Tinh Hi đến mép hồ, đỡ người lên trước.

“Cảm ơn anh trai.” Đới Tinh Hi nhìn Tiêu Việt cười duỗi tay về phía hắn: “Tôi kéo anh trai lên nhé?”

“Cô không kéo nổi tôi đâu.” Tiêu Việt lắc đầu, thấy áo sơ mi trên người Đới Tinh Hi ướt đẫm, thấy nội y rõ rành rành, Tiêu Việt cởi áo khoác đưa cho cô: “Mặc dù cũng bị ướt, che tạm đi.”

Đới Tinh Hi nghe vậy ngẩn ra, nhưng chốc lát sau đã nhận lấy áo của Tiêu Việt nói cảm ơn: “Vậy cảm ơn anh trai.”

“Không cần không cần.” Tiêu Việt tùy ý xua tay, quay đầu nhìn Nhậm Giang Lâm cười nói: “Hồ hơi cao, tôi không leo lên được, anh kéo tôi một cái?”

“Được.”

Cao Thiên Xảo ở bên cạnh nghe thấy Nhậm Giang Lâm đáp lời mặt mũi trắng bệnh, cô không hề nghĩ đến người đàn ông ăn mặc rất tùy ý này vậy mà thân thiết với sếp tổng như thế.

Trong lòng Cao Thiên Xảo hoảng hốt bao nhiêu Tiêu Việt không quan tâm, thấy Nhậm Giang Lâm cúi người đưa tay ra, Tiêu Việt sờ lên mũi, bắt lấy tay Nhậm Giang Lâm, nhìn nhau cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Chỗ này của anh có quần áo để thay không? Đồ lót của ông đây ướt cả rồi.”

“…” Nhậm Giang Lâm sững sờ giây lát, sau đó mới bật cười ra tiếng, “Tầng ba có phòng nghỉ, tôi có vài bộ quần áo để ở đó, lát nữa đi thay.”

“Vậy được.”

Đợi sau khi Nhậm Giang Lâm kéo Tiêu Việt lên, dẫn người lên tầng ba, một đám người vây xem náo nhiệt mới bắt đầu nghị luận.

“Người kia là ai? Bối cảnh gì? Tôi chưa bao giờ thấy Nhậm tổng thân với người khác như thế.”

“Đúng rồi, với bọn sếp Hạ cũng không như này.”

“Cao Thiên Xảo tiêu rồi.”

Phòng nghỉ trong miệng Nhậm Giang Lâm, thay vì nói là phòng nghỉ không bằng nói là phòng xép chung cư xa hoa, có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, phòng thay quần áo, phòng ngủ, không chỉ lớn hơn chung cư nhỏ của Tiêu Việt một lần.

Tiêu Việt đang tắm trong buồng tắm, lớn tiếng hỏi Nhậm Giang Lâm ở bên ngoài: “Người phụ nữ vừa nãy là ai?”

“Cậu không biết à?” Nhậm Giang Lâm ngồi trên sofa, liếc nhìn tờ báo trên tay, “Đới Tinh Hi, lần trước cậu nói thích cậu thích cô ta nhỉ.”

“Tôi nói người kia kìa.”

Nhậm Giang Lâm nhíu mày: “Cô ta là nghệ sĩ của công ty, làm sao? Cậu cũng có hứng thú với loại hình này?”

“Khỏi, loại này tôi vẫn làm không được.” Tiêu Việt tắt nước, quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, “Ông chủ lớn ơi, công ty anh ký với nghệ sĩ đều không kiểm tra trí thông minh à? Toàn tuyển thứ ngu xuẩn gì đâu.”

“Tắm xong rồi?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhậm Giang Lâm quay đầu, thấy dáng vẻ của Tiêu Việt thì ngớ ra trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng rời tầm mắt, nói: “Vừa nãy tôi bảo trợ lý mua đồ lót rồi, trên kệ bên ngoài cửa phòng tắm, quần áo thì cậu đến phòng thay đồ tùy ý chọn đi.”

“Còn cố ý mua cho tôi à, thật ra tôi không để ý mặc của anh đâu.” Tiêu Việt cười nói.

“Tôi để ý.” Nhậm Giang Lâm nhíu mày.

“Phải phải phải, tôi.” Tiêu Việt nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Nhậm Giang Lâm khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Cậu làm sao?”

“Xuỵt —— ông chủ lớn ơi, anh có nghe thấy âm thanh gì không?” Tiêu Việt đi đến phía sau Nhậm Giang Lâm, lại gần bên tai anh thấp giọng nói.

Âm thanh? Nhậm Giang Lâm nghe vậy, yên lặng một lát, đã chú ý đến tiếng thở dốc, láng máng rơi vào bên tai, mập mờ đến cực điểm, vô cùng kích tình.

“Có người đang khí thế ngất trời ở sát vách đấy.”

Giọng nói khàn khàn của Tiêu Việt rơi bên tai, Nhậm Giang Lâm cảm thấy tai hơi ngứa, không được tự nhiên lùi ra.

“Vừa rồi tôi phát hiện sau tai anh có một cái nốt ruồi,” Nói vậy, Tiêu Việt duỗi tay sờ một cái, “Ơ? Tai anh nóng quá…”

“Tiêu Việt! Tôi đã bảo cậu sửa cái tật xấu thích tùy tiện động tay rồi!” Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên đứng lên, nói: “Nhanh mặc quần áo vào, lát nữa tôi phải xuống nói lời chúc mừng năm mới.”

“Được được được, mặc ngay.”

Đợi Tiêu Việt mặc áo thun quần jean đi ra, hai người mới cùng nhau quay lại đại sảnh.

Nhưng không đợi Tiêu Việt đi xuống tầng một, bên kia Cung Hữu Vĩ và Uông Trạch đã lao lên, “Anh Việt ơi, chơi game không?”

“Không chơi.”

“Bọn em thua rồi.”

“Thua bởi đám minh tinh kia?”

“Bọn họ mang theo người chuyên chơi esports đến, thằng nhãi chơi esports kia nhục mạ đội IT chúng ta.”

(Esports – Electronic Sports: Thể thao điện tử là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp.)

“…”

“Anh Việt à, anh phải phục thù cho bọn em!”

Chương 18

Một năm trước, một trò chơi nổ đầu xác sống —— tận thế, hot khắp cả nước.

Trò chơi này được thiết kế sản xuất bởi một công ty game trong nước quy mô chỉ có thể tính là tầm trung, bối cảnh xây dựng ở thời đại tận thế xác sống hoành hành.

Ban đầu trò chơi chỉ là game thi đấu được thiết kế ra dựa trên thi đấu nổ đầu (xác sống), sau khi phát hành không nóng không lạnh hơn nửa năm, cho đến ngày nào đó sau khi người chơi chuyên tâm nhắm chuẩn đầu xác sống bỗng nhiên phát hiện, súng trong tay và dao găm đột nhiên có thể đánh nổ đầu đối thủ, thậm chí là đầu của đồng đội, trò chơi này đã trở nên khác biệt.

Trò chơi xuất hiện một cái bug, dẫn đến phản ứng to lớn, càng đốt lên cảm hứng của công ty chế tác.

Từ đó về sau, trò chơi hạn chế lượng súng đạn, biến thành sinh tồn mạt thế đánh xác sống, giành thức ăn, tài nguyên thêm trò chơi thi đấu CS bắn súng tầm xa, đánh cận chiến.

(CS: Counter-Strike là một loạt các trò chơi video bắn súng góc nhìn thứ nhất nhiều người chơi trong đó các đội khủng bố chiến đấu để thực hiện một hành động khủng bố trong khi những kẻ chống khủng bố cố gắng ngăn chặn nó. Series bắt đầu trên Windows vào năm 1999 với việc phát hành trò chơi đầu tiên, Counter-Strike.)

Thi đấu nhóm từ so đấu số lượng nổ đầu biến thành sinh tồn tận thế chân chính, so với xác sống không có tư tưởng, đáng sợ hơn đó là đối thủ ẩn náu sau lưng chuẩn bị tập kích đoạt trang bị bất cứ lúc nào và kỹ thuật cùi bắp của bản thân.

Sao có thể không sợ chứ, ngắm không chuẩn cái, nhậm lầm cái là đồng đội cũng sẽ bị mình xử lý, rồi đến tự mình hủy diệt.

Trò chơi kiểu nổ tung này đã hot khắp cả nước.

Có lẽ là nhiều năm qua vẫn không có trò chơi nào bùng nổi lên, công ty game vô cùng trân trọng sóng nhiệt độ này, bỏ ra nhiều tiền mời người thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước về hoàn thiện, mở rộng trò chơi từng lần một.

Đầu năm nay nhiệt độ này thậm chí bắt đầu lan tràn đến các nước Phương Tây nhất chi độc tú về mảng thiết kế trò chơi.

(nhất chi độc tú: chỉ có một cành nở hoa, ẩn dụ kỹ thuật vượt bậc, ưu thế rõ ràng)

Trò chơi của buổi họp thường niên lần này dĩ nhiên chính là “Tận thế”.

Nói thật, chơi game với minh tinh, bọn Uông Trạch tuyệt không sợ, thậm chí là rất chờ mong, chờ mong khoảnh khắc làm minh tinh nằm sấp.

Không phải nói trong minh tinh không có người biết chơi game, mà đối với bọn Uông Trạch mà nói, trong những minh tinh này, đại đa số đều là người chơi nhân dân tệ sấm to mưa nhỏ, về phần kỹ thuật, không tồn tại.

Chẳng qua bây giờ minh tinh lại cứ thích giả hình tượng thiếu nam thiếu nữ nghiện net, hình tượng đại thần esports, thậm chí có không ít minh tinh mượn sự nổi tiếng của bản thân đến gần “đại thần” esports trong nước, ví dụ như tám minh tinh, sáu nam hai nữ do Doãn Triết Ngạn làm chủ ở đối diện với bọn Uông Trạch.

Mặc dù Doãn Triết Ngạn không phải nghệ sĩ của giải trí Võng Thiên, nhưng bộ phận kỹ thuật giải trí Võng Thiên nằm ở công ty giải trí, sao không biết cái tính có thù tất báo của Doãn Triết Ngạn được? Người này thích nói khoác kỹ thuật chơi game của mình, người trong giới đều biết, chỉ có fan thật sự cho rằn cậu ta là đại thần.

Cho nên khi đánh ván đầu tiên bộ phận kỹ thuật của giải trí Võng Thiên đã hơi nới lỏng tay, đám minh tinh Doãn Triết Ngạn mê muội trong game online không nghĩ đến kỹ năng diễn xuất, lúc rảnh rỗi đều đi luyện tay, cũng không đến mức tay tàn, ngược lại có chút kỹ thuật, có thể thắng bọn họ cũng là đương nhiên.

Nhưng hội Nhạc Đào Tiến thì khác, Nhạc Đào Tiến ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc rất nhiều trò chơi CS, cái trò “Tận thế” của năm nay anh ta cũng thích như điên, đối với mấy minh tinh chỉ từng thấy trên TV lại không thân quen này, nào có chuyện nhân từ nương tay?

Về phần Cung Hữu VĨ làm việc ở Võng Thiên, và đám Tiêu Việt chơi được, đương nhiên cũng không phải loại lương thiện gì.

Minh tinh tính tình xấu? Liên quan đếch gì đến hắn.

Nghĩ rằng thắng được đám nhân vật đại biểu giá trị nhan sắc cao này, bọn họ chơi càng hăng, giết càng không hề ngần ngại, ngầm chà xát, so với giết xác sống, bọn họ có khuynh hướng giết tám người kia hơn.

Trò chơi vẫn chưa kết thúc, bên Nhạc Đào Tiến không chết một ai, tám minh tinh bên kia đã chết chỉ còn lại hai nữ và một nam.

Doãn Triết Ngạn vừa bị nổ đầu bị mất mặt, khi Cung Hữu Vĩ nhắm chuẩn “đầu” của Đinh Thiện Khiết, Doãn Triết Ngạn rút dây mạng của cậu ta ra.

“Đạ mấu, con mẹ nó mày ngu à.” Cung Hữu Vĩ vỗ bàn.

“Mẹ nó mày mới ngu, nhiều xác sống như thế không đánh, chỉ trực tiếp nhắm chuẩn bọn tao? Mày cho rằng còn lại mấy người chúng mày có thể giải quyết tấn công nhóm của xác sống kia.”

Mỗi một ván trò chơi đối chiến ngoại trừ nhóm quân địch, còn có mấy trăm xác sống như hổ rình mồi, chỉ có đánh xác sống xong, quân địch cũng chết sạch nhóm lưu lại cuối cùng mới coi như thắng, cho nên, bình thường mà nói những đội ngũ này đều cùng nhau chiến nửa ván, tùy thời phản bội.

“Ha ha, có thể giải quyết hay không là chuyện của tao, mày nhổ dây mạng có ý gì!”

Hai đội làm rất căng, đợi khi Uông Trạch tới đề nghị làm ván nữa, hai đội mới nghỉ ngơi.

Nhưng ván này, đội ngũ đối chiến tăng thêm một đội, Cung Hữu Vĩ còn biết bốn người trong đội mới tám người kia, đều là cao thủ trong esports, rất nổi tiếng trong giới, trong đó có một người tên là Trịnh Hạo, bí danh trong “Tận thế” tên là “Lãnh Sương”, người chơi tận thế đều biết “Lãnh Sương” quanh năm bá chiếm cái ghế hạng nhất điểm tích lũy khu Hoa Đông của “Tận thế”, bình thường Cung Hữu Vĩ còn thường xuyên lên mạng xem hắn ta livestream đánh “Tận thế”.

Không hề hồi hộp, trận đấu này dưới sự vây đánh của hai đội, đội của Cung Hữu Vĩ ra sân trốn đông trốn tây, vùng vẫy hai mươi phút, đã bị nổ đầu chém giết cả đội. Màn hình to tướng phóng to tử trạng của bọn họ vô số lần.

Uông Trạch cắn răng, “Có bản lĩnh thì chơi ván nữa! Bên bọn tao đổi mấy người.”

“Được thôi, chơi mười ván cũng được! Mày đổi người tùy ý!”

Thấy Uông Trạch bên này quay người đi ra, tìm được một thanh niên râu ria nói gì đó, có người hướng về phía đó la to: “Ê! Chúng mày thật sự học máy tính hả? Chắc là giả chứng nhận tốt nghiệp phải không!”

Doãn Triết Ngạn thắng trò chơi cười nhạo nói: “Còn là công ty công nghệ? Kỹ thật này cũng nát quá rồi.”

“Kỹ thuật thực sự rất nát.” Trịnh Hạo “Lãnh Sương” của tiểu đội xếp hạng nhất cười nói: “Tôi còn tưởng là đám bọn họ suốt ngày dán mắt vào máy tính, tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ thêm một lúc.”

“Hình như bọn họ đều tốt nghiệp đại học, chí ít cũng là loại thuộc top 10 trong nước.”

“Ha ha, vậy thật đúng là học uổng công nhiều năm như thế.” Trịnh Hạo cười nói.

Tiêu Việt đi theo mấy người Uông Trạch đến khu đông nghe được lời này.

Uông Trạch cau mày, “Mày là ai? Chưa đi học hay như nào? So sánh esports với IT? Mày cho rằng học IT cũng không có chuyện làm như chúng mày, rảnh đến nỗi suốt ngày ôm máy tính chơi game?”

“Không cần suốt ngày ôm chơi game cũng có thể chơi chết mày.”

Tiêu Việt quan sát kết quả hiển thị trên màn hình lớn. Nhân loại tên là “Lãnh Sương” nổ 156 xác sống, tập kích đối thủ thành công ba lần, cũng chính là tám người bọn Uông Trạch, có ba người đều chết trong tay hắn ta.

“Ai là ‘Lãnh Sương’?”

“Tôi.” Trịnh Hạo liếc xéo Tiêu Việt, rảnh rỗi nói: “Làm sao?”

Thấy người nói chuyện chính là thanh niên vừa nãy nói “học uổng công”, Tiêu Việt nhìn thẳng hắn ta một lúc, sau đó bỗng nhiên híp mắt cười lên: “Vậy tao sẽ cho mày xem rốt cuộc có học uổng công hay không.”

“Ồ? Thế hả? Vậy tao chờ.”

Lời nói của Tiêu Việt, có thể nói là khiêu khích.

Nói thật, “Lãnh Sương” rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, người ở đây cho dù không chơi game cũng biết được, ngoại trừ xếp hạng nhất toàn bộ server trò chơi khu Hoa Đông, tháng một công ty game tổ chức một trận “Tận thế” thi đấu toàn quốc, mời mười hạng đầu của mười hai server tham gia thi đấu.

Tổng điểm của đội Trịnh Hạo “Lãnh Sương” xếp thứ nhất, điểm cá nhân của hắn ta xếp top 3, kém điểm hạng một hạng hai chỉ là đơn vị.

Không phải nói Trịnh Hạo chơi bất kỳ trò chơi gì cũng giỏi như vậy, nhưng ít ra trong trò chơi “Tận thế” này, hắn ta là người nổi bật trong những người nổi bật.

Mà thanh niên để ria mép trước mắt này lại khiêu khích hắn ta?

Không tự lượng sức cỡ nào chứ!

Không nói người khác, mấy người bọn Uông Trạch lúc này bình tĩnh lại, cũng cảm thấy có phần vô vọng.

“Anh Việt, mày nắm chắc không?” Uông Trạch đi đến vị trí của mình ngồi xuống, thấp giọng nói với Tiêu Việt ở bên cạnh: “Nếu thực sự không được, chúng ta kéo dài thêm chốc lát, cố hết sức xử lý mấy minh tinh ngu xuẩn của đội B.”

Tiêu Việt cầm lấy tai nghe, liếc nhìn Uông Trạch cười nói: “Uông Trạch, không phải tao vẫn luôn máy với mày, cho dù mày không tự tin với kỹ thuật của mình, vậy cũng đừng kéo theo tao.”

“Mẹ nó ai không tự tin hả?” Uông Trạch cho Tiêu Việt một đấm cười nói, “Vậy mày nói làm như nào! Tao nghe theo mày hết.”

“Làm như nào?” Tiêu Việt nhìn nhóm đàn ông ung dung của phái bên kia, ngửa đầu cố tình la to: “Làm chết ngay mặt! Nếu không thì giữ lại ngày mai ăn Tết à?”

Nhậm Giang Lâm ở bên cạnh nghe thấy dở khóc dở cười, kỹ thuật IT của Tiêu Việt không cần hoài nghi, nhưng dù sao chơi game và IT xác thực không phải một chuyện, người này suốt ngày làm thiết kế gõ code, nào có thời gian chơi game?

“Cậu thật sự không vấn đề gì?” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, “Tôi có biết Trịnh Hạo kia, đúng là đại thần esports. Có thể dựa vào esports để sinh tồn, đồng thời đi vào cái giới này, đều không dễ đối phó.”

Tiêu Việt ngửa đầu nhìn người bên cạnh, cười nói kéo cái ghế ở bên sang, vỗ vỗ, “Nào, ông chủ lớn, lần này tôi cũng biểu diễn cho anh, cổ của đại thần nên cắt như nào, đầu nổ như nào.”

Nhậm Giang Lâm nhìn cái ghế, nhướng mày: “Lát nữa tôi phải lên sân khấu nói lời chúc mừng năm mới, không ngồi ở đây, cậu đã nói sẽ cắt cổ cậu ta, vậy tôi mỏi mắt mong chờ?”

Không thể mời được người, Tiêu Việt bĩu môi đẩy ghế ra, “Được, lát nữa anh xem màn hình lớn đi.”

Trên sân khấu nói vài lời chúc năm mới đơn giản, trò chơi vẫn chưa bắt đầu, Nhậm Giang Lâm đang định đến chỗ Tiêu Việt nhìn xem, lại thấy Thư Dụ vừa bước vào đã đi về phía này.

Đợi Thư Dụ đến gần, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới.”

“Nhậm tổng mời, đương nhiên mặc kệ gió mưa.”

“Có việc trì hoãn?”

“Trên đường có người xảy ra tai nạn xe cộ, kẹt xe một lát.” Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm chú ý đến nơi khác, bèn thuận tầm mắt nhìn sang, “Thi đấu trò chơi?”

“Ừ.” Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn Thư Dụ, “Tôi nhớ cậu có chơi trò này đúng không?”

“Phải, khoảng thời gian này thỉnh thoảng chơi một lát,” Nhìn người ngồi bên kia, Thư Dụ cười, “Bọn Doãn Triết Ngoạn? Còn có… bọn ‘Lãnh Sương’?”

“Cậu quen?”

“Không quen. chỉ biết mà thôi,” Thư Dụ lắc đầu, “Đại thần bậc nhất cùng một khu trong trò chơi. Bọn họ đánh với anh?”

Chỗ ngồi của đội Tiêu Việt đưa lưng về phía anh ta, Thư Dụ không nhìn thấy người.

“Tiêu Việt và bạn của cậu ấy.” Nhậm Giang Lâm nhìn màn hình lớn nói.

“Anh Tiêu cũng tới?” Thư Dụ sững sờ.

“Ừ, hôm nay họp thường niên gọi luôn nhân viên của Hạo Thiên.” Thấy màn hình hiển thị trò chơi bắt đầu, Nhậm Giang Lâm đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy cậu ấy có tỉ lệ thắng là bao nhiêu?”

Thư Dụ cười một tiếng, “Nói thật?”

Thấy Nhậm Giang Lâm cười, Thư Dụ nói tiếp, “Nói thật, tôi cũng không cảm thấy anh ta có thể thắng.”

Nhưng nói còn chưa dứt lời, phía đông bữa tiệc bỗng nhiên nổ vang.

“A a a ——! Doãn Triết Ngạn chết rồi!”

Bắt đầu chưa đến nửa phút, Doãn Triết Ngạn đã bị người cắt cổ, nhân loại có bí danh tên là “Tiêu Việt”, không biết từ chỗ nào đột nhiên xông ra, gọn gàng linh hoạt, ra tay cực hung ác!

“Tao ** mẹ mày! Chơi game cái gì! Đánh vớ vẩn vờ lờ?” Doãn Triết Ngạn tức giận công tâm, ném mạnh con chuột lên màn hình máy vi tính.

Tiêu Việt cười: “Ông đây đánh chính là vớ vẩn vờ lờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.