Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Full

Chương 2844

trước
tiếp

2844

Đều là cuộc sống nhân gian nhưng lại bớt đi khói lửa, thêm phần cao quý và xa hoa. Cũng đều là cơm, nhưng hương vị đem lại hoàn toàn khác nhau. Ăn cơm xong, Nguyên Thập Tam trở về có chút đăm chiêu.

Có lẽ cô hiểu được ý của Mễ Tiểu Anh. Dư Thanh Thành là ông chủ cửa hàng đồ ăn, giản dị lại bình thường, nên có mùi vị.

Còn Thượng Tiểu Cẩn hôm nay chính là một bữa tiệc xa hoa, tao nhã lại cao không với được.

Đây là hai lựa chọn của cô. Hai phương hướng hoàn toàn ngược nhau, biểu thị tương lai hoàn toàn khác nhau.

Nguyên Thập Tam dừng lại ngay trên đường.

“Sao vậy?” Thượng Tiểu Cẩn nghi hoặc nhìn Nguyên Thập Tam.

“Cậu Cẩn, anh về trước đi.” Nguyên Thập Tam mở miệng nói: “Tôi còn có chuyện này, muốn đi tìm trợ lý đặc biệt Mễ.”

“Vậy, tôi về cùng với cô.”

“Không cần, tôi đi một mình được.” Nguyên Thập Tam từ chối.

“Vậy cũng được, tôi về trước, hay là cô mở cửa ra lái xe này, tôi kêu xe khác.” Thượng Tiểu Cẩn thân thiết hỏi.

Nguyên Thập Tam gật đầu: “Được.”

Mễ Tiểu Anh giống như không hề ngạc nhiên với việc Nguyên Thập Tam quay lại vậy.

Bữa cơm ngày hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị vì Nguyên Thập tam mà.

Chỉ cần cô ấy không ngốc sẽ hiểu được ý của cô.

“Trợ lý đặc biệt Mễ.” Nguyên Thập Tam đứng trước mặt Mễ Tiểu Anh: “Cảm ơn đã nhắc nhở tôi.”

“Ngồi đi.” Mễ Tiểu Anh gọi người đem trà lên, cười nói: “Trà này hôm nay đã pha xong, phu nhân mới tặng tổng cộng hai mươi cân, tặng người khác lấy lòng còn lại tầm hai, ba cần. Đến chỗ tôi, cũng chỉ có hai, ba thôi. Cô cũng có lộc ăn đấy.”

Nguyên Thập Tam cẩn thận ôm chén trà, nói: “Cảm ơn Trợ lý đặc biệt Mễ. Tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút, lúc trước trước mặt cô có phải cũng có hai con đường không?”

Mễ Tiểu Anh ôm chén trà, nhẹ nhàng cười, nói: “Xem như bữa cơm này cô không ăn không phải trả tiền, tôi đành nói cho cô biết lựa chọn trước đây của mình.”

“Thập Tam, tôi và cô giống nhau, đều có xuất thân không tốt. Chuyện của mẹ tôi cô cùng biết rồi, có thể nói rằng, chúng tôi đã sinh hoạt ở tầng chót của Paris, xét theo thân phận, tôi không xứng với nhà họ Doãn. Vài năm trước, thậm chí mẹ tôi bắt tôi quỳ xuống thề, tuyệt đối không được mơ tưởng đến cậu chủ nhà họ Doãn, giữ khuôn phép trong đúng bổn phận việc làm của mình.” Mễ Tiểu Anh nhớ lại quá khứ, giọng nói cũng trầm thấp đi vài phần: “Thời điểm đó, thời điểm mà Ngự Hàm theo đuổi tôi, tôi không trốn thì vẫn phải trốn. Bởi vì tôi biết, sự tồn tại của tôi sẽ làm cho nhà họ Doãn hổ thẹn.”

Nguyên Thập Tam giật mình. Tình huống hiện tại của cô lại tương tự Mễ Tiểu Anh.

“Tôi đồng ý, sau đó bắt đầu trốn tránh Ngự Hàm, thậm chí còn đi làm quen với người khác. Tôi kiên trì quen biết với hai người mới thấy bọn họ làm cho tôi thất vọng. Tôi là người được nhà họ Doãn dạy từ nhỏ đến lớn, tuy rằng có xuất thân không tốt, nhưng lại được nuôi dạy bằng cách quý tộc. Điều này khiến cho tôi và những người không được dạy dỗ bằng giáo dục quý tộc, tinh anh không hợp với nhau. Làm bạn bè thì được, nhưng làm người yêu thì rất khó chịu. Sau đó, xảy ra một chuyện làm tôi không thể chịu đựng được thế giới nhỏ bé của bọn họ, nên tôi quyết định rời đi.”

“Lúc ấy tôi gặp phải các lựa chọn giống như cô bây giờ. Làm người bình thường? Hay cứ luẩn quẩn trong vòng đàn ông có điều kiện tốt. Sau đó tôi phát hiện, thật ra tôi chẳng có quyền lựa chọn gì cả. Bởi vì tôi của thời điểm đó không đủ lớn mạnh, nên bị người khác lựa chọn. Chứ không phải lớn mạnh hơn người khác, được đi lựa chọn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.