Cố Tổng Sủng Thê

Chương 23

trước
tiếp

Chương 23

“Không cần phải để ý nhiều như vậy đâu, chị An, nói thế nào thì em cũng là một thành viên trong gia đình này, nếu như đã là người một nhà, vậy thì chúng ta cũng không cần phải phân biệt rạch ròi như vậy, hơn nữa trước đây em cũng làm hết mọi việc trong nhà.”

Mọi người trong gia đình hòa thuận êm đềm bên nhau, đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn, trước đó bản thân chưa có được loại hạnh phúc này, đến bây giờ có lẽ là đã đến lúc để cô có được nó rồi.

Chị An nhìn Mộc Mai, mợ Hai này hoàn toàn khác với những cô chủ nhà giàu được chiều chuộng khác, không những không có chút kiêu ngạo nào mà còn coi những người hầu của mình như người một nhà.

Trước đây chị vẫn còn lo lăng, cậu Hai sẽ cưới một người phụ nữ thế nào làm vợ đây?

Bây giờ xem ra Mộc Mai này cũng là một sự lựa chọn không tồi, ít nhất cuộc sống sau này của cậu Hai sẽ không quá †ẻ nhạt và ảm đạm.

“Đúng rồi chị An, sau này đừng gọi tôi là bà chủ nữa, gọi tôi là Mai là được rồi.”

Cô cảm thấy tên gọi hay có chút kỳ lạ, giống như vợ của địa chủ thời phong kiến, nghe thấy liền cảm thấy cả người khó chịu.

“Như thế làm sao được, như vậy không hợp với quy tắc.” Chị An biết Mộc Mai không hề ra vẻ gì với mình, nhưng nếu như bị những người ở trong biệt thự nghe được chắc chăn sẽ bị làm lớn chuyện, thừa dịp nói rằng người hầu ở bên cạnh cậu hai không có quy tắc.

Chị An còn muốn nói gì nữa nhưng điện thoại của Mộc Mai đúng lúc này lại đổ chuông, Mộc Mai mỉm cười nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Điện thoại là Mộc Diệp gọi tới, Mộc Mai nhíu mày, người phụ nữ này gọi điện cho cô làm gì, lẽ nào là bởi vì hôm nay bị mất thể diện nên muốn tính sổ với mình sao?

Tính cách không hợp không thể nói chuyện, Mộc Mai không chút nghĩ ngợi liền cúp máy, Mộc Diệp kia không biết lúc này lại có suy nghĩ gì trong đầu.

Chỉ là cô có chút ngờ vực sự nhân nại của Mộc Diệp, điện thoại giống như chuông báo nhắc nhở, hết lần này đến lần khác gọi tới. Mộc Mai chỉ có thể nhận cuộc gọi, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”

“Con phụ nữ xấu xa mày lại dám ngắt điện thoại của tao! Lập tức cút ra đây cho tao, tao có chuyện tìm mày!”

Mộc Diệp vốn đã đầy một bụng ấm ức, lúc này sắp tức đến phát nổ rồi, Mộc Mai này cũng thật sự không muốn sống nữal “Chị bảo tôi ra tôi liền ra, như thế chẳng phải tôi không có chút thể diện nào sao?” Mộc Mai không vội vàng hay hoảng sợ, mỉm cười chế giêu: “Hơn nữa tôi cũng rất bận, không có thời gian đi gặp mấy người tạp nham.”

Lời này của Mộc Mai cũng xem như đã giữ thể diện cho Mộc Diệp, không hề nói kiểu như loại chó mèo gì cũng muốn gặp cô, nhưng Mộc Diệp đã bị tức giận đến nỗi mặt mày tái mét.

“Tiền chữa bệnh của mẹ mày là do nhà của tao chỉ trả, muốn để mẹ mày sống thì thành thật mà cút ra đây!”

Chiêu này luôn luôn có hiệu quả, Mộc Mai lập tức năm chặt tay: “Các người ngoài việc lấy mẹ tôi ra uy hiếp còn biết nói gì nữa?”

“Làm sao? Sợ rồi sao? Tao nói cho mày biết, mày chỉ có hai mươi phút, nếu như đến lúc đó tao không thấy mày xuất hiện thì đừng trách tao lập tức gọi điện đến bệnh viện ngừng lại việc trị Ai liệu.

Mộc Diệp không chờ Mộc Mai nói liền ngắt điện thoại, khiến cô ta tức chết, thì Mộc Mai cũng đừng mong thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.