Cố Tổng Sủng Thê

Chương 22

trước
tiếp

Chương 22

Mộc Mai giơ chiếc thìa lên đưa tới bên miệng Cố Văn, sau khi nhìn thấy cảnh này, Chị An lập tức kinh ngạc, mở miệng nhắc nhở Mộc Mai: “Mợ Hai, cậu Hai có chứng bệnh sạch sẽ!”

Tuy nhiên chị An còn chưa nói xong, Cố Văn đã trực tiếp nuốt xuống.

Sau khi nghe thấy những lời mà chị An nói, vẻ mặt Mộc Mai trở nên vô cùng xấu hổ: “Sao anh không nói cho tôi biết anh có bệnh sạch sẽ chứ, chiếc thìa này là cái tôi vừa dùng xong đó.”

Cố Văn nở nụ cười nhạt: “Em là vợ của tôi, lẽ nào tôi còn phải ghét bỏ em sao?”

“Nhưng mà…”

Mộc Mai vẫn còn chưa kịp dứt lời, giây tiếp theo đã bị Cố Văn trực tiếp ôm lấy rồi ngồi lên chân anh, Mộc Mai bị dọa đến giật mình nhưng cũng không dám giãy dụa: “Chân của anh.”

“Không sao.”

“Thật sự không có cảm giác sao?”

Mộc Mai nhẹ nhàng chạm vào chân anh, dịu dàng nói: “Khi biết mình không đứng lên được, anh có cảm thấy đau lòng không?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng quan tâm của Mộc Mai, Cố Văn dường như không thể nhịn thêm được nữa, trực tiếp giữ Mộc Mai lại liền kề bên môi mình.

Mộc Mai trợn tròn hai mắt, sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Thấy cô giống như một đứa trẻ yếu đuối đáng thương, Cố Văn liền bật cười ra tiếng: “Được rồi, ăn cơm thôi, tôi đói rồi.”

Hai má Mộc Mai trở nên đỏ bừng, nhìn người đàn ông trước mặt rồi tức giận trách: “Anh, anh đang cố ý, có phải không?”

Mặc dù vậy, Mộc Mai vẫn cẩn thận nhẹ nhàng đi xuống, không muốn làm Cố Văn bị thương.

Mộc Mai chạm lên trái tim của chính mình, nó đang đập rất dữ dội, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

“Bà xã, anh muốn uống canh.” Một câu nói lại một lần nữa làm cho hai má của Mộc Mai thêm đỏ ửng, Mộc Mai nhanh chóng che hai má lại: “Anh muốn uống canh thì để chị An múc cho anh.”

Nói xong rồi thì vội vàng rời khỏi phòng bếp.

Mộc Mai trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng năm trên giường mà trong đầu chỉ ngập tràn hình ảnh xảy ra vừa nấy, căn bản không thể nào bình tĩnh lại được. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Không biết đã qua bao lâu, Mộc Mai nghe thấy dưới lầu không có tiếng động, liên lặng lẽ mở cửa ra, thò đầu ra nhìn về phía hành lang cầu thang lầu hai.

“Mợ chủ, cậu chủ đã đi làm rồi, cậu chủ nói là để cho mợ chủ nghỉ ngơi một chút, buổi tối cậu chủ trở về sẽ dẫn mợ chủ đi ăn cơm.”

Chị An vẫn nở nụ cười trên môi, vốn dĩ bởi vì sự lạnh lùng của Cố Văn mà khiến cho cả căn nhà đều vô cùng buồn tẻ và áp lực, nhưng không ngờ rằng sau khi người con gái này tới đây, căn nhà này giống như tảng băng lạnh lếo gặp nắng ấm, đang dần dần tan chảy ra.

“Anh ấy không có nói bao giờ sẽ trở về sao?” Mộc Mai tò mò hỏi.

“Cái này thì cậu chủ không nói, nhưng mà cô yên tâm, sau khi giải quyết hết công việc, cậu chủ sẽ lập tức trở về nhà ngay, cuộc sống mỗi ngày của cậu chủ đều rất có quy tắc.” Chị An nói.

“Ồ, em biết rồi” Mộc Mai nói xong cũng không trở về phòng nghỉ ngơi, mà cùng chị An đi vào bếp dọn dẹp.

“Mợ chủ, làm sao có thể để cô làm công việc bẩn thỉu này chứ?” Chị An vội vàng cầm lấy cái bát từ trong tay Mộc Mai, nếu như để cậu chủ biết được, chắc chắn sẽ trách mắng chị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.