Cố Tổng Sủng Thê

Chương 24

trước
tiếp

Chương 24

Ở đầu bên kia điện thoại, Mộc Mai quả thật đã tức giận, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đến điểm hẹn.

“Mai, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, có cần gọi điện thoại cho cậu chủ không?” Chị An đứng ở cửa phòng bếp nghe thấy lời của Mộc Mai liền đi thẳng tới.

“Không sao.” Mộc Mai xua tay: “Là chị họ tìm tôi, tôi đi ra ngoài một chút rồi về, không có chuyện gì đâu, cũng không cần nói cho Cố Văn.”

Nói xong Mộc Mai cầm túi lên chạy như bay ra ngoài, nếu như không đến kịp trong vòng hai mươi phút, Mộc Mai có thể tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Mộc Mai đến địa điểm mà Mộc Diệp chỉ định, sau khi mở cửa ra, hổn hển ngồi xuống trước mặt của Mộc Diệp : “Có chuyện gì thì mau nói, tôi còn có chuyện phải làm.”

“Mày tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân mày.” Mộc Diệp câm điện thoại trong tay, vẻ mặt thích thú, như thể cô ta muốn xem dáng vẻ của Mộc Mai không làm được gì mình.

Mộc Mai tức giận đến phát hỏa, trực tiếp võ vào bàn đứng dậy, nắm lấy quần áo của cô ta: “Mộc Diệp tôi nói cho chị biết nếu như không phải vì mẹ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để chị tùy ý sắp đặt.”

“Ha, thế sao? Vậy tao phải thật sự cảm ơn mẹ của mày rồi.’ Mộc Diệp thoát khỏi tay của Mộc Mai, chỉnh lại quần áo của mình tiếp tục ngồi đối diện với Mộc Mai.

“Có chuyện gì nhanh chóng nói, nếu chị không nói thì tôi đi đây!” Mộc Mai nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta liền thấy buồn bực, không thể lúc nào cũng gọi cô ra để lãng phí thời gian như vậy chứ.

“Chuyện hôm qua mày về nhà gây sự ông nội đã biết rồi.’ Mộc Diệp từ tốn nói chuyện.

Mộc Mai sững sờ một chút sau đó mặt không chút biểu cảm: “Vậy thì đã sao?” Người nhà họ Mộc cô không muốn nhìn thấy ai cả, cho dù là ông nội, bây giờ cũng đã không còn đứng về phía đứa cháu gái này nữa.

“Không sao cả, tao gọi mày đến là hy vọng mày đi tìm ông nội, nói chuyện ngày hôm nay là do lỗi của mày.”

Ông nội quay trở về nhà biết được những chuyện này chắc chắn sẽ tức giận, Mộc Sĩ e là đã bị ông cụ dạy dõ cho một trận, cả nhà suy nghĩ một hồi chỉ nghĩ ra được cách này.

“Chị muốn đổi trắng thay đen, để tôi thay các người chịu tội?”

Mộc Sĩ đóng chặt cửa lớn không để cho bọn họ vào, Cố Văn liền cáu kỉnh cho nổ cửa lớn nhà bọn họ. Nhà họ Mộc không dám trực tiếp đi cáo trạng Cố Văn, chỉ có thể đẩy chuyện này lên Mộc Mai.

Bỉ ổi!

“Trên thế giới này làm gì có trắng đen? Mộc Mai , bây giờ thứ mày nên quan tâm là sự sống chết của mẹ mày chứ không phải là tranh luận với tao ai đúng ai sai, không phải sai?”

Có điểm yếu này, cô ta tự tin có thể nắm Mộc Mai trong lòng bàn tay, cho dù cô có gả cho nhà họ Cố cũng đừng mong sống tốt.

“Mộc Diệp, chị có thể đổi sang thủ đoạn nào mới hơn được không? Bao năm nay tôi chịu tội thay cho chị bao nhiêu lần, trong lòng chị còn không rõ sao? Mỗi một lần đều lấy mẹ tôi ra uy hiếp.”

Trước kia cô bất lực không thể làm được gì nhưng bây giờ trong tay cô đã có thẻ vàng mà Cố Văn đưa cho, chỉ cần sau này không tiêu tiên của nhà họ Mộc, cô cũng không cần cả ngày bị nhục mạ như vậy.

Chỉ là không đến mức đường cùng, cô không muốn nợ ân tình của Cố Văn .

Mộc Mai đè nén cơn giận, khóe miệng nhếch lên: “Cô nói đúng, tôi quả thực nên vì mẹ của mình mà đáp ứng yêu cầu của cô. Nếu như không còn chuyện gì nữa tôi đi trước đây.

Nếu như vận mệnh không công bằng, vậy thì ngoài phục tùng, chỉ có thể phản kháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.