Chàng Rể Phế Vật

Chương 44-2

trước
tiếp

Người đến không ai khác, đúng là Trương tổng bị Lê Kim Huyên khai trừ.

 

“Lê tổng, không ngờ cô cũng đến tham gia bữa tiệc hôm nay. “Trương tổng nhìn qua Trần Xuân Độ, cười lên, nhiều thêm chút không đứng đắn: “Anh ta cũng ở đây sao?”

 

Trương tổng nói lớn tiếng như vậy, làm không ít người nghi hoặc xoay người, nhìn Lê Kim Huyên, trong lòng nghi hoặc, theo lời Trương tổng nói… Lê tổng và người đàn ông này, giữa bọn họ còn từng phát sinh cái gì?

 

Sau khi Lê Kim Huyên nhìn thấy Trương tổng khuôn mặt tinh xảo lạnh nhạt, lạnh lùng trả lời: “Ông đến làm gì?”

 

“Đương nhiên là đến dự tiệc rồi, yến tiệc to như vậy, không tham gia sao được?” Trương tổng cười lạnh một tiếng, quái gở mở miệng.

 

Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương tổng, chuyện sáng hôm nay giám dốc Trương đạp một người phụ nữ có thai cô vẫn không quên, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, cô chỉ có thể gật gật đầu: “Chơi vui.”

 

“Đừng nha, Lê tổng, cô không có ý định nói xem, sao cô lại ở đây sao?” Trương tổng cười lạnh một tiếng, Lê Kim Huyên vừa mới xoay người, ông ta đưa tay, một phát bắt được tay ngọc nhỏ của Lê Kim Huyên.

 

Lê Kim Huyên nhíu mày, bàn tay mềm mại rút về, âm thanh lạnh như băng mở miệng nói: “Xin ông tự trọng một chút.”

 

“Này, ở đây nhiều người như vậy, đừng động tay động chân.” Đột nhiên, một giọng nói từ một bên truyền đến, Trần Xuân Độ, hai tay cắm túi quần, đi đến.

 

Trương tổng quay đầu, nhìn thấy Trần Xuân Độ, khinh thường cười: “Liên quan gì đến cậu?”

 

“Chuyện của Lê tổng là chuyện của tôi, tôi không thể quan tâm sao?” Lông mày Trần Xuân Độ nhíu lại.

 

“Bây giờ tôi không phải là nhân viên của tập đoàn Lê thị rồi, chẳng lẽ cậu còn có thể làm gì tôi?” Trương tổng mở miệng, giọng điệu cuồng vọng, khá là đắc chí và kiêu ngạo.

 

“Thật sự là tôi không thể làm gì ông, nhưng ông là cái thá gì? Đánh phụ nữ, phi…” Trần Xuân Độ nhổ một cái, vẻ mặt châm chọc.

 

Cô gái kia có thai ba tháng, bị Trương tổng không chút kiêng nể đá thẳng vào bụng, làm sao Trần Xuân Độ có thể quên được.

 

“Cậu muốn chết!” Trương tổng nổi giận, lời nói của Trần Xuân độ, chọt trúng chỗ đau của ông ta, ông ta không nói hai lời, giơ tay lên, một cái tát mạnh mẽ rơi xuống mặt Trần Xuân Độ!”

 

“Bốp–” Tiếng cái tát này, vô cùng giòn giã, làm cho toàn bộ mọi người ngạc nhiên nhìn, một bữa tiệc bình thường, lại có người động thủ!

 

Lửa giận của ông ta có bao nhiêu, lại trực tiếp ra tay, đánh tài xế của một tổng giám đốc.

 

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Xuân Độ trở nên phức tạp, thương cảm đồng tình, không ngừng thay đổi… Hôm nay toàn là nhân vật lớn đến, cái tát này của Trương tổng, giống như là tát lên mặt Lê Kim Huyên!

 

Khuôn mặt Lê Kim Huyên ngơ ngác, căn bản không phản ứng kịp, Trương tổng, trước mặt nhiều người như vậy, tát Trần Xuân Độ một cái.

 

Vẻ mặt Lê Kim Huyên có chút khó coi, cho dù Trần Xuân Độ có quá nữa, đó cũng là chuyện của Lê Kim Huyên, cái tát này của Trương tổng, làm gương mặt Lê Kim Huyên tối lại.

 

“Cậu cho rằng đây vẫn là tập đoàn Lê Thị của mấy người sao? Đây là tiệc tối của cậu Lê, cậu có tư cách gì nói chuyện trước mặt tôi!” Ánh mắt Trương tổng lành lạnh, vô cùng kiêu ngạo!

 

Lời này của ông ta, rõ ràng là nói cho Lê Kim Huyên nghe!

 

Trần Xuân Độ vuốt năm dấu tay trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng đột nhiên kéo ra một nụ cười lành lạnh quỷ dị: “Ông, đánh xong chưa??”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.