Chàng Rể Phế Vật

Chương 44-1

trước
tiếp

CHƯƠNG 44: ÔNG, ĐÁNH XONG CHƯA?

 

Cậu Lê, chính là tiêu điểm và trung tâm của yến hội hôm nay.

 

Lê Kim Huyên xa xa nhìn thấy cậu Lê, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

 

Đối mặt với cậu Lê, trong lòng cô hiếm khi không có chút chắc chắn nào, chân tay luống cuống.

 

“Yên tâm đi, mọi thứ không sao.” Trần Xuân Độ bên cạnh chậm rãi mở miệng, nhìn ra được trong lòng Lê Kim Huyên bối rối.

 

Lê Kim Huyên quay đầu, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, người này, căn bản không biết quan hệ giữa mình và cậu Lê, đương nhiên không biết yến hội hôm nay, có bao nhiêu hung hiểm với mình.

 

Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, Lê Kim Huyên đột nhiên có chút hối hận, tại sao mình lại dẫn anh đến.

 

Yến hội hôm nay, khẳng định có rất nhiều khách mời truyền thông ở đây, yến hội này, hơn phân nửa nhân vật có mặt mũi ở thành phố T đều đến đông đủ.

 

Nếu như xảy ra chuyện gì, ánh mắt Lê Kim Huyên lạnh lùng trừng mắt Trần Xuân Độ, giọng điệu đầy rẫy ý cảnh cáo: “Hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, tự anh nhìn mà làm.”

 

Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức có chút xấu hổ, cái này… Lê Kim Huyên đây là biết sẽ xảy ra chuyện gì, sớm tiêm phòng cho mình sao?

 

“Lê tổng, đã lâu không gặp.” Đột nhiên một người từ bên kia xoay qua, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên cùng quay đầu, nhìn thấy một người trung niên bụng phệ mang theo nhiệt tình tươi cười đi đến.

 

Lê Kim Huyên cau mày, người lạ mặt này, cô làm sao cũng không nhớ ra được đây là ai.

 

“Ông là…” Lê Kim Huyên nhỏ giọng thử hỏi.

 

“Tại hạ là tổng giám đốc đầu tư Vô Cực, Lê tổng, nửa năm trước đã từng tán gẫu với cô mấy câu ở trên bữa tiệc từ thiện một lần, không ngờ hôm nay lại gặp lại.” Ánh mắt người trung niên này nóng bỏng, hôm nay Lê Kim Huyên mặc một bộ váy liền, lộ ra đường cong cơ thể uyển chuyển, dáng người nóng bóng hoàn mỹ, đúng là bảo vật nhân gian mà.

 

Lê Kim Huyên gật nhẹ đầu, nhớ lại: “Triệu tổng, đã lâu không gặp.”

 

Hai người hàn huyên mấy câu, đột nhiên, ánh mắt Triệu tổng quét qua, nhìn vào bóng lưng cách đó không xa, chần chờ chỉ vào bóng lưng Trần Xuân Độ, hỏi: “Lê tổng, vị này là…”

 

Lê Kim Huyên nhìn theo ngón tay ông ta, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang đứng ở trước bàn tiệc, tự mình cầm một món ăn nhẹ, lang thôn hổ yết, không chút phong độ.

 

Khuôn mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên cứng lại, trong sảnh tiệc này, trang hoàng tráng lệ, ở đây một người đều là nhân vật lớn, nhất cử nhất động tác phong nhanh nhẹn, đây rõ ràng là một xã hội thượng lưu.

 

Mà người này, tướng ăn ở trong này, quả thật là bại hoại thanh danh của mình!

 

Trên cái trán trắng muốt của Lê Kim Huyên lộ ra vệt đen, cô nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, ánh mắt rét lạnh như băng, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần Xuân Độ đã sớm mục rửa rồi!

 

Trần Xuân Độ đang ăn uống thả cửa, anh dựa vào nguyên tắc không ăn thì uổng, sao có thể bỏ qua những món ăn tinh xảo này được.

 

Đột nhiên, toàn thân Trần Xuân Độ run lên, lông tơ cả người dựng đứng, sau lưng lạnh buốt.

 

Trần Xuân Độ xoay người, hai tay đầy mỡ xoa xoa túi quần, nhìn thấy Lê Kim Huyên và Triệu tổng kia nhìn mình, Lê Kim Huyên lạnh băng mở miệng nói: “Anh ta là tài xế của tôi.”

 

Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười, Triệu tổng nhìn anh một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, nói: ‘Lê tổng, tài xế của cô, còn cần phải dạy dỗ thật tốt mới được…”

 

“Tôi biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ dạy dỗ anh ta thật tốt.” Lê Kim Huyên đáp lại, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ bất thiện.

 

Triệu tổng và Lê Kim Huyên hàn huyên một lúc, Lê Kim Huyên mới có thể dứt khỏi ông ta, ngay sau đó, lại có rất nhiều nhân vật nổi tiếng quyền quý đến gần, có tổng giám đốc tập đoàn trên sàn, có quan lớn trong giới chính trị thành phố T, cũng có cậu chủ hào môn thế gia, phú nhị đại, kích động vì vẻ đẹp của Lê Kim Huyên, ánh mắt nóng rực.

 

Đương nhiên, Lê Kim Huyên ứng đối tự nhiên với những người này, đến điểm là dừng, vô cùng có tu dưỡng.

 

So với Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ lập tức có vẻ cực kỳ bất trị, làm cho rất nhiều nhân vật lớn thờ ơ lạnh nhạt, rất là ghét bỏ.

 

Bọn họ không ngờ, quần áo không chỉnh tề, không có tố chất giáo dưỡng như vậy, cũng không biết làm thế nào vào được.

 

Lê Kim Huyên vẫn duy trì một khoảng cách với Trần Xuân Độ ở sảnh tiệc, giả vờ không chút quen biết, cô không muốn ngày mai mình lên đầu đề.

 

Trần Xuân Độ ngược lại cũng không để ý, vừa không kiêng nể gì ăn điểm tâm, vừa lơ đáng liếc nhìn qua Lê Kim Huyên và người bên cạnh cô, sâu trong ánh mắt, có một sự thâm sâu khó có thể tiêu tán.

 

Bởi vì sự xuất hiện của Lê Kim Huyên, nhanh chóng nhận được ánh mắt chú ý của những nhân vật lớn trong bữa tiệc, vô số ánh mắt nhìn về Lê Kim Huyên, dò xét mấy lần, làm cho những phu nhân trang phục chói mặt, cũng có vẻ ảm đảm thất sắc.

 

Cho nên, trong rất nhiều ánh mắt có cả không ít ánh mắt ghen ghét.

 

Lê Kim Huyên tươi cười ôn hòa quyến rũ, làm cho rất nhiều người nghĩ trong phòng, nữ thần đệ nhất thương giới thành phố T, quả thật là danh xứng với thực.

 

“Ui, đây không phải là giám đốc Lê đại danh đỉnh đỉnh sao?” Đúng lúc này, một giọng nói quái gỡ, lỗi thời từ một bên bay đến.

 

Lê Kim Huyên quay đầu, đôi mắt hơi híp lại, nhìn về phía giọng nói kia, cặp môi đỏ mọng nhếch lên, phun ra một cái tên: “Trương tổng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.