Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 84

trước
tiếp

Chương 84: Hoàng chủ nhiệm!

“Gì cơ? Họ đến nhanh vậy sao?”

Chu Dương ngạc nhiên, anh không ngờ bên cơ sở kiểm định lại có mặt tại Danh Dương nhanh tới vậy.

Phải biết rằng từ lúc Trần Thế Hào gọi điện thoại tới giờ mới chỉ hơn nửa tiếng.

“Thiếu gia, cậu đừng ngạc nhiên, tác phong của Sở kiểm định Chu Thị luôn rất lanh lẹ, hơn nữa lần này tôi cũng đã dặn riêng quản lý bên đó nên họ có tới nhanh cũng là chuyện thường.”

Thấy vẻ kinh ngạc của Chu Dương, Trần Thế Hào vội giải thích.

“Hóa ra là vậy, nếu họ đã tới rồi thì tôi cũng phải về đây.”

Sau khi tạm biệt Trần Thế Hào, Chu Dương lập tức đi thẳng về công ty Danh Dương.

Nhưng vừa bước vào công ty, anh đã phải nhíu chặt mày.

Căng thẳng!

Giờ phút này, Chu Dương cảm thấy dường như cả công ty đang rất căng thẳng.

Lòng Chu Dương ngờ ngợ, còn chưa kịp tới phòng làm việc, anh đã thấy Diệp Sở Thiến đỏ bừng mặt, đứng bên ngoài với vẻ vừa giận dữ vừa bất lực.

“Chị Diệp, có chuyện gì vậy? Sao bầu không khí của công ty mình lại nặng nề vậy?”

Diệp Dương trầm giọng hỏi.

Tâm trạng của các nhân viên khác trong công ty đều không mấy tốt, chuyện này thì có thể hiểu do áp.

lực của họ lớn.

Nhưng đến Diệp Sở Thiến cũng như vậy thì Chu Dương không thể không nghỉ ngờ.

“Chu tổng, người của Sở kiểm định Chu Thị là do anh mời tới sao?”

Diệp Sở Thiến mở to mắt, tủi thân nhìn Chu Dương.

“Tôi nhờ người ta mời họ đến, họ đang ở đâu vậy?”

Chu Dương vẫn chưa hiểu gì.

“Cậu là Chu Dương sao?”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Chu Dương đột nhiên bị mở ra.

Ngay tiếp đó là một giọng nói đầy vẻ khinh miệt vọng lại.

Chu Dương lập tức khế cau mày, quay lại nhìn.

Anh thấy một người đàn ông tóc đầu đinh mặc áo T-shirt đen đang nhìn mình.

Chu Dương có thể cảm nhận được vẻ khinh thường trong đôi mắt người nọ.

“Anh là ai2”

Chu Dương nghiêm giọng chất vấn!

Trước giờ chỉ mình Thẩm Bích Quân và Diệp Sở của anh!

Thiến có thể tự do ra vào phòng làm Người đàn ông tóc đầu đỉnh này vào phòng anh bằng cách nào?

“Ha ha, buồn cười thật đấy, chính cậu mời chúng tôi tới mà lại không biết ư2”

Người đàn ông tóc đầu định cười lạnh, nói.

“Anh là người của Sở kiểm định Chu Thị?”

Chu Dương khựng lại, hàng mày càng cau chặt hơn.

Nhờ Trần Thế Hào, Chu Dương đã xác nhận được Sở kiểm định Chu Thị là sản nghiệp của nhà họ Chu.

Hơn nữa Trần Thế Hào còn đích thân gọi điện dặn dò quản lý Sở kiểm định.

Dù rằng Trần Thế Hào không tiết lộ tên Chu Dương, nhưng hai bên cùng là sản nghiệp của nhà họ Chu tại Đông Hải, chắc chắn cũng phải nể nang nhau phần nào.

Nhưng giờ, xem ra người này lại không hề muốn giữ thể diện cho bên anh.

“Biết là tốt, cứ lề mà lề mề, làm Hoàng chủ nhiệm của chúng tôi phải đợi không biết bao lâu!”

‘âu không khiến Hoàng “Tôi nói cho cậu biết, nếu chủ nhiệm của chúng tôi hài lòng thì đừng hòng nghĩ tới chuyện hoàn thành đợt kiểm định này một cách suôn sẻ!”

Người đàn ông tóc đầu đỉnh cười lạnh, rồi bước thằng vào phòng làm việc.

“Chu tổng, chúng ta…”

Diệp Sở Thiến khế nói, rõ ràng cô đang rất sợ hãi trước sự kiêu căng phách lối của người đàn ông đó.

“Không sao, có tôi đây rồi.”

Chu Dương khẽ an ủi cô một câu rồi bước thẳng vào phòng làm việc.

Sau khi vào phòng, Chu Dương mới phát hiện lần này Sở kiểm định Chu Thị điều tổng cộng ba người tới.

Trừ tên tóc đầu định ban nấy ra, còn có một người mập mạp phúc hậu, cùng một người đàn ông gương mặt thường thường, đeo kính gọng vàng đang ngồi yên trên ghế làm việc của Chu Dương.

Không còn gì để nghỉ ngờ nữa, Chu Dương vừa nhìn đã biết người đàn ông đang ngồi trên ghế chính.

là Hoàng chủ nhiệm mà tên tóc đầu đỉnh nhắc tới.

Chắc hẳn đây chính là trưởng nhóm lần này của họ.

“Đến muộn quá nhỉ, cậu để bọn tôi ngồi chờ không ở đây nửa tiếng rồi, công ty Danh Dương mấy người tự cao quá đấy.”

Thấy Chu Dương bước vào, Hoàng chủ nhiệm cười nhạo một tiếng, hắn khế ngẩng đầu liếc Chu Dương, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo mạn.

Chu Dương thoáng cau mày, lập tức cảm thấy khó chịu.

Tên Hoàng chủ nhiệm này chỉ là một nhân viên của Sở kiểm định Chu Thị, sao hắn lại dám vênh váo như vậy.

“Tự cao hay không thì tôi không biết, nhưng chưa được tôi đồng ý, ai cho các anh vào đây vậy?”

Chu Dương nheo mắt, bắn ánh nhìn sắc lẹm như dao về phía Hoàng chủ nhiệm.

“Đồng ý? Chúng tôi tới chỗ các cậu đã là vinh dự cho các cậu rồi!”

“Nghe nói các cậu vừa xích mích với người của cơ sở kiểm định Kamiya.”

“Buồn cười thật đấy, đến cái đám rác rưởi Kamiya mà các cậu cũng không giải quyết nổi.”

“Quả thực không biết các cậu tìm đâu ra quan hệ mà quản lý lại để bọn tôi tới cái công ty rách nát này làm việc.”

Gương mặt Hoàng chủ nhiệm hiện rõ nét khinh thường, thậm chí còn tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Như thể công ty Danh Dương không xứng được.

tiếp đón bọn họ.

Sở kiểm định Chu Thị luôn tham gia các hạng mục kiểm định cao cấp, thậm chí họ còn có khả năng tiến hành kiểm định cho cả kết quả giải Nobel.

Trong mắt bọn họ, đương nhiên công ty Danh Dương, và chuyện tầm thường như kiểm định mặt nạ chẳng đáng là gì.

Lúc nãy Hoàng chủ nhiệm đang tán tỉnh với một thực tập sinh trong Sở kiểm định thì lại bị quản lý điều tới đây, đương nhiên hắn cũng ôm bụng tức.

“Anh chưa nghe rõ lời tôi sao?”

“Không có sự đồng ý của tôi, ai cho phép anh vào đây!”

Nhưng, điều khiến mọi người phải ngạc nhiên là thái độ của Chu Dương không mềm mỏng đi chút nào, trái lại, anh tiếp tục lạnh nhạt nhìn Hoàng chủ nhiệm, lặp lại câu nói trước đó thêm lần nữa.

Lúc này mọi người đã hiểu ngay, Chu Dương đang nổi giận rồi.

Diệp Sở Thiến khế mím môi, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của cô với Chu Dương, dường như anh chưa bao giờ giận dữ thế này.

Thậm chí khi trước, lúc còn là một nhân viên quèn, Chu Dương bị quản lý chèn ép nhưng cũng chưa từng tức giận.

Còn hiện tại khi đối mặt với người của Sở kiểm định Chu Thị, anh lại bừng bừng lửa giận.

“Nhóc con, có ý gì vậy? Hoàng chủ nhiệm của chúng tôi hạ mình tới cái công ty rách của các người để kiểm định đã là nể mặt các người lắm rồi, đừng có không biết điều như vậy “Đừng để chúng tôi phải bực mình, nếu không cứ cẩn thận chúng tôi xử lý công ty mấy người!”

Người đàn ông tóc đầu đỉnh cay nghiệt cất lời, hắn đứng trước mặt Chu Dương, nhìn anh chòng chọc.

Dường như mâu thuẫn giữa hai bên càng lúc càng căng thẳng hơn, đã có vẻ như muốn xông vào đánh nhau vì khắc khẩu một câu.

“Đủ rồi, Tiểu Vương, đừng chấp với loại kém hiểu biết như họ.”

Đúng lúc này, Hoàng chủ nhiệm lại đứng dậy, ngăn người đàn ông tóc đầu đinh lại.

“Loại người như cậu ta chỉ có thể lãng phí thời gian ở cái nơi thế này cả đời thôi. Chúng ta thì không như vậy, cậu ta cả đời cũng chẳng tưởng tượng nổi thế lực phía sau Sở kiểm định Chu Thị là thế nào đâu.”

Hoàng chủ nhiệm chầm chậm cất lời, thái độ của hắn vô cùng lạnh lùng, như thể mình và đám người bên Chu Dương hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

“Chúng tôi rất bận, các người muốn kiểm định gì thì chuẩn bị mau lên.”

Hoàng chủ nhiệm nhẹ giọng.

“Rầm!”

“Hoàng Thế Nhân, hóa ra là cậu!”

Lúc này, đột nhiên cửa phòng làm việc lại bị ai bên ngoài đẩy bật ra.

Ngay sau đó bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Triệu Lập Hưng, hóa ra là anh, xem ra lần này người tiến hành giám định Kamiya điều đến là các anh? Chậc chậc, đúng là chẳng ra thể thống gì.”

Hoàng Thế Nhân nhìn người mới tới mà cũng nở nụ cười lạnh.

Nhưng tim Chu Dương lại khẽ rung lên.

Người đang xông vào chính là Triệu Lập Hưng của cơ sở kiểm định. Kamiya vừa bỏ đi chưa được bao.

lâu.

Nghe cuộc đối thoại của hắn với Hoàng Thế Nhân, có thể dễ dàng nhận ra hai người này quen biết nhau.

“Hoàng Thế Nhân, chuyện gì cũng phải có trước có sau, cậu không thấy mình có phần không tôn trọng phép tắc à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.