Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 60

trước
tiếp

Chương 60: Hâm nóng cả thành phối (2) “Được thôi!”

Suy nghĩ nhiều lần, Tạ Linh Ngọc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Điều này khiến hòn đá treo trong lòng Chu Dương cuối cùng cũng rơi xuống.

“Tốt quá rồi, Linh Ngọc, kế hoạch của công ty là sẽ nhanh chóng đưa mặt nạ trắng da chống lão hóa ra thị trường, em cần điều chỉnh lại mỹ phẩm Duyệt Kỉ càng sớm càng tốt, để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước.

khi tung ra sản phẩm.

Chu Dương cười nói.

Có được câu trả lời khẳng định của Tạ Linh Ngọc, anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thời gian trước, mối quan hệ của anh với Tạ Linh Ngọc thực sự đạt đến mức thấp nhất trong ba năm này.

Thậm chí Tạ Linh Ngọc cũng nhiều lần có ý định ly hôn.

Trước mắt, Tạ Linh Ngọc đồng ý cho nên chắc chắn sẽ tạm thời từ bỏ ý định ly hôn, điều này cũng khiến Chu Dương cảm thấy yên tâm không ít.

“Anh Dương, cảm ơn mặt nạ của anh, cái này có phải do công ty anh sản xuất không? Em vừa nghe có người nói như vậy.”

Chu Dương đang cười nhìn Tạ Linh Ngọc, thì giọng nói của Tô Hiểu Manh đột nhiên phát ra từ phía sau.

Chu Dương quay đầu nhìn lại, liền thấy Tô Hiểu Manh đang ôm túi mặt nạ đứng trước mặt, nét mặt nghiêm túc hỏi.

“Không sai, đây là mặt nạ do công ty anh sản xuất, vẫn chưa đưa ra thị trường, hiện tại mua cũng.

không có, quan trọng nhất hộp mặt nạ này là phiên bản độc quyền, chỉ có một hộp, không có hộp khác nữa.

Chu Dương nhìn Tô Hiểu Manh, trong lòng khế cười, không kiếm chế được liền chìa tay xoa vào đầu cô ấy.

Xét cho cùng, Chu Dương cảm thấy anh vẫn nên phải cảm ơn Tô Hiểu Manh.

Nếu không phải cô nói, anh cũng sẽ không thể.

đến bữa tiệc sinh nhật này, không thể gặp lại Trần tổng lần nữa, và không thể có được một số tin tức đơn giản liên quan đến Chu gia từ miệng ông ta.

“Sau khi về nhà em hãy thử dùng xem, nếu thấy hiệu quả, thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ gửi thêm cho.”

Chu Dương mĩm cười.

“Tốt quá rồi, đây là anh nói đó nha, không cho.

phép nuốt lời, anh Dương, cho em xin số điện thoại di động của anh đi”“

Tô Hiểu Manh cười lớn, vội vàng lấy điện thoại di động ra, để Chu Dương lưu lại số điện thoại trên đó.

“Xong rồi, trả em.

Chu Dương mỉm cười bất lực, chỉ có thể làm theo.

Nhưng dù sao một Tô Hiểu Manh nhỏ bé rõ ràng không trở thành mối đe dọa gì, Tạ Linh Ngọc cũng không bận tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng của Chu Dương suy nghĩ sâu xa.

Mặc dù rất nhiều người trong sảnh Bồng Lai muốn bước tới chào hỏi, làm quen với Chu Dương, nhưng không một ai có can đảm đứng ra đầu tiên.

Dù sao, với người mà đến cả Trần Thế Hào còn phải đối đãi cẩn thận, thân phận chắc chắn sẽ không đơn giản.

Bữa tiệc sinh nhật của Trần Hân diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù sự hiện diện của Chu Dương thu hút nhiều ánh mắt của không ít người, nhưng về tổng thể mà nói, không hề phá hủy không khí của toàn bộ bữa tiệc.

Nhìn thấy rằng không thể lôi kéo làm quen với Chu Dương, mọi người bắt đầu chào hỏi những người quen biết, bàn luận về kinh doanh.

Còn Chu Dương và Tạ Linh Ngọc cũng không ở lại lâu, sau khi chào hỏi với Trần Thế Hào, thuận tiện trực tiếp rời đi.

“Ba, người đó rốt cuộc là ai? Tại sao ba phải đối xử với anh ấy như vậy?”

Thấy Chu Dương rời đi, Trần Hân nghỉ ngờ hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy bối rối.

Trong trí nhớ của cô, ba cô Trần Thế Hào là một người rất mạnh mẽ.

Trong toàn thành phố, hầu như không có người dám đắc tội ông, theo đó, mọi người cũng đặc biệt khách sáo với cô công chúa nhỏ này.

Nhưng hôm nay, Trần Hân đột nhiên phát hiện rằng người ba không ai sánh bằng trong lòng cô cũng sẽ giống như những người khác, đối với người ngoài nhún nhường, thậm chí là khom lưng uốn gối.

Chuyện này rất nghỉ hoặc, đồng thời cũng hết sức tò mò.

“Tiểu Hân, con chỉ cần nhớ rằng, cậu ấy là một người không thể đắc tội được, hôm nay con không nhận quà của cậu ấy, sau này, có lẽ sẽ không cơ hội rồi.”

Tuy nhiên Trần Thế Hào không nói gì nhiều, chỉ nói một câu rất chung chung rồi rơi vào suy tư.

Còn ở bên khác, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Tạ Linh Ngọc, Chu Dương cũng lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho sự hợp tác giữa công ty Danh Dương và Mỹ phẩm Duyệt Ki.

Sau khi ra lệnh cho Diệp Sở Thiến chuẩn bị các tài liệu và thủ tục liên quan, điện thoại của Chu Dương đột nhiên reo lên.

“Alô, Xuyên Tử, làm sao vậy?”

Chu Dương nghe điện thoại, rất thoải mái hỏi.

Cho đến nay, sau khi thay đổi công xưởng sản xuất mặt nạ làm trắng da chống lão hóa, mọi thứ tiến triển rất thuận lợi.

Chu Dương cùng với Hổ Gia đã sắp xếp Ngưu Xuyên, Triệu Binh và một số thuộc hạ của Bào Ca vào hai công xưởng, tiến hành giám sát toàn diện.

Bằng cách này, đã giúp ngăn chặn ý tưởng muốn ăn cắp mặt nạ làm trắng da chống lão hóa của một số người “Anh Dương, phía nhà máy bên này mọi thứ đều rất thuận lợi, theo dự tính, còn ba ngày nữa là có thể đạt được mục tiêu mà Thẩm tổng đã đặt ra.

Ngưu Xuyên hưng phấn nói.

Thành thật mà nói, ban đầu khi quyết tâm từ chức đi theo làm việc với Chu Dương, đám người Ngưu Xuyên chịu rủi ro rất lớn.

Bọn họ trước đây từng quen thân với Chu Dương, cũng biết tình hình chung của Chu Dương.

‘Vốn dĩ còn nghĩ rằng, chỉ cần bỏ đi thân phận bảo vệ là có thể đi theo bên Chu Dương học được điều gì đó.

Nhưng thật không ngờ, Chu Dương vừa bắt đầu lại ủy thác cho họ một trách nhiệm quan trọng như vậy.

Trong thời gian này, mấy người họ liên tục thận trọng, mọi khoảnh khắc đều đi tuần tra toàn công xưởng, giám sát mỗi khu vực dễ xảy ra vấn đề, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo cho Chu Dương.

“Nhanh như vậy? Các cậu đợi chút, bây giờ tôi sẽ đị”

Nghe thấy lời của Ngưu Xuyên, trong lòng Chu Dương liền vui vẻ, vội vàng nói.

Theo dự đoán của anh, cũng khoảng vài ngày nữa thì hoàn thành mục tiêu mà Thẩm Bích Quân đặt ra.

Tuy nhiên Chu Dương tự mình ước tính, cũng còn cần thêm một tuần nữa, không ngờ chỉ mất ba ngày là xong rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Dương lập tức gọi cho Thẩm Bích Quân và Hổ Gia, thông báo với họ tin tức này, hẹn gặp nhau tại công xưởng Đức Sinh.

“Chị Diệp, chuẩn bị xe, đi đến công xưởng Đức Sinh một chuyến.”

Nửa giờ sau, Chu Dương đến công xưởng Đức Sinh, mà Thẩm Bích Quân và Hổ Gia đã đến sớm, lúc này hai người đang uống trà trò chuyện trong văn phòng, đợi Chu Dương đi đến.

“Thẩm tổng, Hổ Gia, không ngờ hai người nhanh như vậy, tôi lại chậm hơn rồi.”

Chu Dương cười chào hỏi. .

“Haha, Chu huynh đệ, chuyện lớn như vậy làm sao mà không vội được, nhận được cuộc gọi của cậu, tôi ngay lập tức đến đây. “

Hổ Gia cũng haha cười lớn.

Sự hợp tác lần này với Chu Dương còn có công ty Danh Dương, là một điều ấp ủ từ lâu của Hổ Gia, còn là để ông tách khỏi quá khứ, khởi đầu mở rộng tương lại.

Cho nên lần này, ông hết sức coi trọng, cơ bản sẽ không bỏ lỡ bất kỳ tin tức và khoảnh khắc quan trọng nào.

“Anh Dương, Thẩm tổng, Hổ Gia, đây là số lượng dự trữ hiện tại của hai công xưởng, còn có số lượng sản xuất, dự kiến ba ngày nữa, sẽ hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ mà Thẩm tổng đặt ra.”

Ngưu Xuyên bàn giao các tài liệu liên quan vào tay mấy người họ, nghiêm túc giải thích kỹ càng tỉ mi.

Trên thực tế, là một người không có trình độ văn hóa cao, Ngưu Xuyên không hiểu số liệu của các tài liệu này.

Nhưng không hiểu không được, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Chu Dương đã giao cho.

Cho nên trong thời gian này, Ngưu Xuyên và Triệu Binh đã điên cuồng tự “sạc điện” cho bản thân, nhanh chóng nắm bắt các ý nghĩa ở bên trong.

Còn Ngưu Xuyên là người có tiến bộ nhanh nhất, hiện tại không cần xem tài liệu cũng có thể nói rõ ràng rành mạch về các số liệu.

“Rất tốt, Thẩm tổng, Hổ Gia, thời gian không chờ đợi ai cả, tiếp theo cũng sắp bước vào mùa hè, đây chính là mùa cao điểm của ngành công nghiệp mỹ phẩm. Các thương khác nhất định sẽ tăng cường tuyên truyền, chúng ta nên giáng đòn phủ đầu. “

Chu Dương nhìn vào tài liệu, trong lòng cũng đang tính toán.

Xác định ba ngày sau là có thể hoàn thành nhiệm vụ, anh được dịp bày tỏ suy nghĩ của mình rất hết sức nghiêm túc.

“Vì vậy, chúng ta đã có thể bắt đầu tuyên truyền, hâm nóng cả thành phố, không thể chậm trễ một giây nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.