Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 59

trước
tiếp

Chương 59: Hâm nóng cả thành phố! (1)

“Có phải đã có rất nhiều người đã biết thân phận của tôi?”

Chu Dương hỏi rất nghiêm túc.

Câu trả lời cho câu hỏi này không chỉ để xác định sự việc đơn giản như vậy, nó còn liên quan đến cuộc sống sau này của anh sẽ thế nào và cách anh xử lý các mối quan hệ về sau.

“Thiếu gia, cậu yên tâm đi, hiện tại chỉ có tôi biết thân phận thực sự của cậu, những người khác trong Chu gia tạm thời vẫn chưa biết.”

Trần Thế Hào nhỏ giọng nói, trên khuôn mặt cũng mĩm cười nhẹ.

“Nhưng mà thiếu gia, chuyện cậu là thiếu gia của Chu gia không thể giấu giếm trong thời gian dài được, mặc dù cậu tiếp quản Chu ga nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác, cậu nhất định phải tự có năng lực bảo vệ mình càng sớm càng tốt, nếu không ở Chu gia có một số người rất có khả năng sẽ gây bất lợi cho cậu! “

Nhưng lời tiếp theo của Trần Thế Hào, lại khiến lòng Chu Dương lần nữa thấp thỏm.

Cẩn thận nghĩ một chút, Trần Thế Hào nói không.

hề sai, với thế lực của những người khác trong Chu gia, hoàn toàn không khó nếu muốn biết thân phận thực sự của Chu Dương.

Mà một khi thân phận Chu Dương của bị tiết lộ, những người. có động cơ thẩm kín nhất định sẽ ra tay cản trở.

Suy cho cùng, Chu Dương đã không xuất hiện trong Chu gia trong mười mấy năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ không được tiếp nhận.

rồi, nhưng ông vẫn phải giữ bí mật của Chu Dương nét mặt nghiêm túc nhìn qua Trần Thế Hào.

Anh biết rằng, động tĩnh hôm nay mặc dù không tính là đặc biệt lớn, nhưng ở đây cũng đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Còn những người chú ý đến, chắc chắn rất tò mò muốn biết thân phận của Chu Dương.

Bọn họ sẽ dồn hết sức tìm mọi cách để thăm dò thân phận của Chu Dương, lúc đó, Trần Thế Hào sẽ là người duy nhất bọn họ chọn đến tìm ra chân tướng.

“Yêm tâm đi, thiếu gia, tôi nhất định sẽ không nói cho bất kì ai biết thân phận của cậu!”

Trần Thế Hào vỗ ngực, trịnh trọng thể đảm bảo.

Chu Dương nhìn Trần Thế Hào, sắc mặt có chút do dự.

“Thiếu gia, đây là tiền tiêu vặt tôi chuẩn bị cho.

cậu, xin cậu nhận lấy.”

Trong khi Chu Dương đang phân tâm, Trần Thế Hào đưa một tấm thẻ ngân hàng đến trước mặt anh, nét mặt cung kính nói.

“Hà? Đây là ý gì?”

Chu Dương trong chốc lát không có phản ứng lại, vô thức chuyển thẻ ngân hàng lại cho Trần Thế Hào.

“Cậu là thiếu gia chính thức duy nhất của Chu gia, trên người cũng cần tiêu tiền, cho nên số tiền này, cậu cứ cầm lấy dùng trước!”

Trần Thế Hào cẩn thận giải thích, rất sợ khiến Chu Dương nghe thấy lại không vui.

Chu Dương muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, bản thân gần đây thực sự cần rất nhiều tiền.

Sau khi mua lại hai nhà máy để sản xuất mặt nạ làm trắng da chống lão hóa, tiền mặt có thể dùng được ở trên người Chu Dương đã giật gấu vá vai, quả thực không còn nhiều nữa.

“Vậy cũng được, tôi sẽ nhận số tiền này, đợi sau khi tôi đi ra ngoài, một khi ai đó truy hỏi về tôi, vẫn hy vọng ông có thể che giấu một chút.”

Chu Dương nhận lấy thẻ ngân hàng, trên mặt không có cảm xúc, giọng điệu nặng nề ra lệnh.

“Yên tâm đi, thiếu gia.”

Chu Dương lại hỏi dò Trần Thế Hào một số tin tức liên quan đến Chu gia, nhưng Trần Thế Hào vẫn giữ im lặng suốt.

Cho dù khi anh sử dụng thân phận của thiếu gia để ông ta nói, Trần Thế Hào cũng không mở miệng.

“Thiếu gia, mặc dù tôi biết cậu là thiếu gia, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chưa từng xuất hiện trong Chu gia, chưa xuất hiện trong gia phả Chu gia, cho nên những việc liên quan đến Chu gia, tôi tuyệt đối không thể nói cho cậu.”

“Nhưng mà, chỉ cần thiếu gia cậu trở về Chu gia, tự nhiên sẽ hiểu hết mọi chuyện ở Chu gia.”

Trong lòng Chu Dương liên tục suy nghĩ về lời nói của Trần Thế Hào, tờ danh sách tài sản đó, đã khiến anh mở mang tầm mắt, nhưng Chu gia rất có khả năng còn huyền bí và to lớn hơn nhiều so với mặt ngoài bày ra.

Khi Chu Dương nét mặt suy ngẫm trở lại sảnh Bồng Lai, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Đi xuống rồi, đi lên đó lâu như vậy.”

“Đúng vậy, vừa đúng một tiếng đồng hồ, trước giờ không có ai đi lên đó trong thời gian lâu như vậy”

“Người này rốt cuộc là ai vậy, các người có ai biết không?”

“Không rõ nữa, vừa nãy nghe người anh em Trương Huy nói, anh ta hình như là cổ đông của công ty Danh Dương”

Mọi người thảo luận sôi nổi, ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ nhìn về Chu Dương.

Tò mò anh rốt c\ có thân phận gì, ghen tị anh có thể được đích thân Trần tổng của Câu lạc bộ Silver Lake tiếp đón, hơn nữa còn có thể được tiếp.

đãi một tiếng đồng hồ trong phòng Vip trên tầng hai sảnh Bồng Lai.

Đãi ngộ như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây chưa từng được hưởng thụ qua.

Thậm chí, họ chưa từng nghe qua bất cứ ai đã nhận được sự đối xử như vậy.

Không có nghỉ ngờ gì, Chu Dương đã trở thành người đầu tiên trong tâm trí của họ.

“Chu Dương, không sao chứ, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”

Chu Dương vừa mới trở lại, Tạ Linh Ngọc không nhịn được liền hỏi nhẹ.

Theo cô nhìn thấy, mọi thứ hôm nay thực sự khiến người ta quá bất ngờ.

Bỗng nhiên gặp phải một Tô Hiểu Manh càn quấy, bị đưa đến bữa tiệc sinh nhật của người lạ.

Mà điều khiến cô kinh ngạc nhất là thái độ của Trần tổng Câu lạc bộ Silver Lake đối với Chu Dương.

Bộ dạng kính cẩn đó tuyệt đối không phải giả vờ thể hiện ra.

Mà với sự hiểu biết của Tạ Linh Ngọc về Chu Dương, anh hoàn toàn không có cơ hội kết giao với những người như Trần Thế Hào.

Từng câu hỏi mắc trong long của Tạ Linh Ngọc, khiến cô rất hỗn loạn, rất mơ hồ.

Cô chỉ muốn nhận được một lời giải thích hợp lý từ miệng của Chu Dương.

“Anh cũng không biết, Trần tổng dường như quen biết Thẩm Bích Quân, hỏi vài điều về dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa.”

Chu Dương định thầ mắt nghỉ ngờ của Tạ Linh Ngọc, giả vờ bình tĩnh trả lời.

lại, rất cẩn thận tránh ánh “Linh Ngọc, lẽ nào em vẫn chưa suy nghĩ xong, dự án sản phẩm làm trắng da chống lão hóa, công ty em đấu thầu thành công, lẽ nào em từ bỏ một cơ hội tốt như vậy không?”

Chu Dương thấy Tạ Linh Ngọc trầm mặc trong nháy mắt, quyết định thừa thắng xông lên.

“Hay là nói, em thà chọn tin tưởng Trần Tuấn Sinh, còn hơn là tin tưởng anh?”

“Em không có, chỉ là…

Tạ Linh Ngọc liền phủ định, chỉ là tỉnh thần còn có chút do dự.

Chu Dương biết cô động lòng rồi, cũng biết trong lòng cô vẫn còn chút lo lắng.

“Em còn lo lắng về mối quan hệ của anh với Thẩm Bích Quân, anh đã giải thích cho em rồi, bọn anh chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới, quan hệ hợp tác, không hề có mối quan hệ giữa nam nữ.

“Hơn nữa, lẽ nào em không muốn tham gia vào, thuận tiện giám sát anh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.