Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 58

trước
tiếp

Chương 58: Thiếu gia?

Nghe thấy Trần Hân nói rằng đã tặng mặt nạ cho người khác rồi, Trần Thế Hào liền kinh ngạc hét lên, ánh mắt chuyển qua người Tô Hiểu Manh.

“Chú Trần, cái này là Tiểu Hân mới tặng cho con, chú không thể cướp lại được!”

Tô Hiểu Manh vừa nhìn liền biết Trần Thế Hào có dự định gì, vội vàng ôm chặt lấy cái túi của mình cảnh giác lùi vài bước, đến khi trốn đẳng sau Chu Dương, mới cảm thấy yên tâm.

“Ha ha, Hiểu Manh, chú Trần là người như vậy sao, Tiểu Hân đã tặng cho con rồi, vậy con nên cất Kĩ, tuyệt đối đừng làm mất.”

Trần Thế Hào cũng có chút ngượng ngùng, thở dài nói.

“Chú Trần, cậu đây là…”

Tại lúc này, Trương Tước và những người khác đều trợn tròn mắt.

Họ không dám tưởng tượng rằng, chú Trần ngày trước từng hùng vĩ như một ngọn núi đó, sao hôm nay dường như đã trở thành một người khác.

“Chu tiên sinh, cậu đừng vội rời đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu một lát”

Trần Thế Hào phớt lờ đám người Trương Tước, trịnh trọng nhìn Chu Dương, khuôn mặt mong đợi nói.

“Không cần đâu, muốn nói điều gì, Trần tổng cứ nói ở đây.”

Chu Dương lại lắc nhẹ đầu, lạnh nhạt nói.

Theo anh như anh thấy, bản thân anh không thân thiết lắm với Trần Thế Hào, chẳng qua lần trước khi làm thẻ hội viên đã gặp qua một lần.

Cho nên có lời gì, nói trước mặt thì sẽ tốt hơn.

“Cái này….. Chu tiên sinh, có một số lời, chỉ có thể một mình cậu nghe được, người khác biết sẽ không tốt.”

Nhưng điều khiến Chu Dương bất ngờ là Trần Thế Hào vẫn khăng khăng muốn nói chuyện riêng, hơn nữa thấy bộ dạng ông ta trịnh trọng như thế, Chu Dương cũng không thể không nghiêm túc.

“Được.

Chu Dương gật đầu đồng ý, lập tức quay người nhìn về Tạ Linh Ngọc.

“Linh Ngọc, em đừng về trước, anh lập tức sẽ quay lại.”

Sau khi nói xong, Chu Dương đi theo Trần Thế Hào về phía tầng hai.

“Ba, Chu Dương này rốt cuộc là ai vậy? Tại sao chú Trần lại trở nên như thế?”

Đợi Chu Dương rời đi, Trương Tước mới mạnh dạn hỏi.

Ngay tại thời khắc này, trong lòng cậu ta có rất nhiều nghỉ vấn, căn bản không hiểu nổi.

“Đúng vậy, chú Trương, chuyện này rốt cuộc là sao?”

” Đúng vậy, Trương tổng, tôi nhìn ông có vẻ rất hiểu rõ vị Chu tiên sinh đó?”

“Đúng vậy, mau tiết lộ một chút, đây là công tử của nhà nào vậy?”

Trong thời gian ngắn, xung quanh có không ít người tiến lại, muốn thăm dò thông tin từ Trương Huy.

Suy cho cùng cảnh tượng vừa nấy đối với họ mà nói quả thực cũng quá chấn động rồi.

Nhưng Trương Huy cũng giống như họ rơi vào suy tư.

Ông biết thân phận của Chu Dương là cổ đông.

công ty Danh Dương, người phụ trách dự án sản làm trắng da chống lão hóa.

Ngay cả vụ bê bối của Chu Dương và Thẩm Bích Quân cũng biết rõ ràng.

Nhưng chính là vì điều này, ông ta mới nghỉ hoặc.

Dựa trên thân phận bên ngoài của Chu Dương, căn bản không có khả năng khiến Trần Thế Hào đối đãi kiểu này được.

Lẽ nào anh còn có thân phân mà người khác không biết?

“Hừ! Mày xem bộ dạng ban nấy của mày, lúc trước tao dạy mày như thế nào, để cho mày coi thường người khác như vậy à? Đợi sau khi về đến nhà, ở nhà tận lực suy ngẫm cho tao, không cho.

phép ra ngoài trong một tháng.

Trương Huy biết, con trai ông ta đã luôn nhắm vào Chu Dương.

Mặc dù ban đầu bản thân đã để lộ thân phận của Chu Dương, nhưng dường như trong lòng Trương Tước vẫn mắc sai lầm như cũ Còn biểu hiện của Trần Thế Hào cũng khiến trong lòng ông có chút phiền lòng.

Nếu Chu Dương thực sự có thân phận khác, thì liệu có vì chuyện lúc nấy mà canh cánh trong lòng?

Trên tầng hai của sảnh Bồng Lai, đây là một phòng Vịp riêng bí mật với diện tích hơn mười mét vuông, thường được sử dụng làm nơi riêng tư cho.

khách.

Trừ khi sảnh Bồng Lai được bao hết, nếu không người bình thường hoàn toàn không thể vào đây.

Chu Dương đi theo Trần Thế Hào suốt đường đến phòng Vip, vừa mới đóng cửa, Trần Thế Hào ngay lậ tức đổi cách xưng hô.

“Thiếu gia, không ngờ lại xảy ra chuyện như này lần nữa, làm trò cười cho cậu rồi”.

Trần Thế Hào đột nhiên quay người, ưỡn cái bụng béo trực tiếp quỳ trên mặt đất, khuôn mặt mập mạp.

đầy cảm xúc và kích động.

“Đứng dậy đi, đừng làm những hình thức này nữa.”

Chu Dương nhíu mày, vội vàng tránh né.

Vô duyên vô cớ nhận cái quỳ gối của người khác, đây không phải là phong cách của Chu Dương.

” Thiếu gia, tôi biết điều này rất đường đột, nhưng có thể lại gặp lại cậu lần nữa, thật tốt quá.”

Trần Thế Hào khóc vì vui sướng, đôi mắt ngưng đọng nước mắt.

“Ông đứng dậy trước đi, không cần phải làm lễ lớn như vậy.” Chu Dương vội vàng giơ tay đỡ Trần Thế Hào dậy.

“Thật không ngờ rằng, thiếu gia cậu sẽ xuất hiện tại bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Hân, tôi kì thực quá xúc động rồi.”

“Nhưng mà Tiểu Hân chắc chắn không phải xem thường mặt nạ mà thiếu gia đã tặng, nếu cậu trách phạt, thì trách tôi dạy dỗ không đúng cách.”

Trần Thế Hào cứ nói, cảm xúc có chút sa sút, thậm chí còn tự trách mình.

Còn Chu Dương lúc này, lại đang suy nghĩ về lời nói vừa nãy của Trần Thế Hào, cố gắng tiêu hóa hết ý nghĩa của những từ đó.

“Không sao cả, tôi cũng không biết Trần Hân là con gái của ông, đó chỉ là sự trùng hợp thôi.”

Chu Dương lắc đầu nói.

Anh bây giờ thậm chí đã nghĩ đến một vấn đề, mà trước đây anh không hề quan tâm, bây giờ nó là một vấn đề không thể tránh khỏi.

Đó là thân phận của mình, không thể hoàn toàn tiết lộ trước mặt mọi người, đặc biệt là Tạ Linh Ngọc, nếu cô biết anh là thiếu gia của Chu gia, thì hai người họ sợ rằng không bao giờ có khả năng cải thiện mối quan hệ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.