Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 57

trước
tiếp

Chương 57: Anh là ai?

Sau khi nhìn thấy Chu Dương lấy món quà ra, Trương Tước và những người khác đều cười lớn.

Ngay cả Trần Hân cũng có chút sững sờ xấu hổ tại chỗ, không biết phải làm gì với cái mặt nạ trên tay.

“Tiểu Hân, cái mặt nạ này có gì tốt đâu, nếu cậu muốn, tôi sẽ lập tức gửi cho cậu một thùng lớn.

“Đúng vậy, thật là lần đầu tiên thấy tặng mặt nạ làm quà sinh nhật, Hiểu Manh, bạn của cậu thực sự rất thú vị.

“Tiểu Hân, cậu cầm mặt nạ này làm gì, còn không mau vứt đi, cũng không ngại mất mặt à?”

Đám người Trương Tước cười nói, vẽ mặt coi thường.

Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của Trần Hân, với tư cách là con gái duy nhất của Trần tổng Câu lạc bộ Silver Lake, đã định sẵn đây không phải là một bữa tiệc đẳng cấp thấp.

Tất cả các vị khách có mặt tại đây đều tặng những thứ có giá trị.

Cho dù có một số thứ không có giá trị lắm, đó cũng là người có mối quan hệ tốt với Trần Hân, có thể dùng món quà nhỏ do chính bản thân tự làm để xem là quà tặng sinh nhật.

Nhưng mà Chu Dương là ai?

Trương Tước và những người khác hoàn toàn không quen biết anh, chỉ biết anh là bạn của Tô Hiểu Manh.

Đối với những lời Trương Huy bố cậu ta nói, càng bị Trương Tước để ngoài tai.

Cậu ta cảm thấy Chu Dương chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty Danh Dương, vừa may quen biết cha mình, hoàn toàn không đủ để sợ hãi.

“Hừ! Các người không được phép cười! Tiểu Hân, cậu có muốn mặt nạ này không? Nếu cậu không muốn, thì tặng cho tớ là được rồi!”

Tô Hiểu Manh bĩu môi, tức giận nhìn Trương Tước và những người khác, sau đó nhìn Trần Hân, giọng điệu không vui nói.

“Hiểu Manh, cậu đừng giận, tớ cũng không ghét bỏ nó, chỉ là, tớ thực sự không cần mặt nạ này, vậy.

đưa nó cho cậu là được rồi.”

Trần Hân thấy Tô Hiểu Manh tức giận, nhanh chóng giải thích.

Nhưng lời của cô căn bản không phải lời giải thích tốt đẹp, cô lại xem thường cái mặt nạ này, nếu muốn ép buộc giải thích, thì thực sự rất khó để vượt qua lòng mình .

“Hừ! Món quà do anh Dương tặng nhất định là thứ đồ tốt, các người coi thường, chính là có mắt như mù! Tiểu Hân, cậu đừng có mà hối hận nha? “

Tô Hiểu Manh vui vẻ đón lấy mặt nạ, nhanh chóng.

bỏ nó vào trong túi, ngay cả nhìn cũng không nhìn, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện.

“Tiểu Hân, làm sao vậy?”

Lúc này, Trần tổng cũng đi qua, thấy trên mặt của Trần Hân có chút xấu hổ, cũng nhíu hai lông mày, trầm giọng hỏi.

Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật Trần Hân con gái duy nhất của Trần tổng, ai dám làm cho công chúa nhỏ này tức giận trong một dịp quan trọng như vậy.

“Chú Trần, Tiểu Hân vừa tặng quà cho con đó.”

Trần Hân không trả lời, nhưng ngay lập tức Tô Hiểu Manh lại hoạt bát bước tới bên cạnh Trần tổng, chỉ vào cái túi của mình, khoe khoang đắc ý, như thể những cái mặt nạ đó là báu vật quý hiếm.

“He he, Chú Trần, cũng chỉ là một hộp mặt nạ mà thôi, thật không ngờ có người đưa mặt nạ cho Tiểu Hân làm quà tặng sinh nhật.”

“Thì đó, còn trông bộ dạng hờ hững kìa, còn thực sự nghĩ mình đang tặng của quý gì nữa.”

Trương Tước và Hoan Hoan cũng cười nhạo không thương tiếc, mặc sức chê bai Chu Dương trước mặt Trần tổng, hy vọng rằng Trần tổng có thể đuổi Chu Dương ra ngoài, như vậy bọn họ sẽ mắt không thấy tâm không phiền.

“Cái gì? Thật là buồn cười, con gái Trần Thế Hào.

ặng?”

tôi lại thiếu một hộp mặt nạ, là ai đã Nghe những lời của Trương Tước và Hoan Hoan, khuôn mặt của Trần tổng đột nhiên trở nên u ám.

Theo quan điểm của ông ta, việc người khác tặng quà gì cho con gái không hề quan trọng, nhưng chỉ cần bày tỏ tấm lòng của mình.

Nhưng cái việc mặt nạ này, ông ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đây chắc chắn là xem thường con gái ông ta.

Chuyện như thế này, khiến người làm cha như Trần Thế Hào hoàn toàn không thể chịu đựng được.

“Không phải như vậy, chú Trần, anh Dương không có cố ý, anh ấy là do con mời đến, không biết là sinh nhật của Tiểu Hân, không chuẩn bị quà sinh nhật.

Chú đừng tức giận được không.”

Tô Hiểu Manh nhìn thấy, biết rằng nếu Trần Thế Hào thực sự tức giận, thì nhất định gây khó dễ cho.

Chu Dương, cô liền có chút hoảng loạn, vội vàng bước tới để giải thích.

Bởi vì nóng ruột, nôn nóng sợ rằng Chu Dương sẽ vì chuyện này mà chán ghét cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hiểu Manh đầy sự lo lắng, khuôn mặt bắt đầu đổ mồ hôi, lớp trang điểm bị trôi đi một chút.

“Là tôi đã tặng, chuyện này không liên quan đến người khác, chính xác là tôi không có chuẩn bị.”

Nhìn bộ dạng cố gắng hết sức của Tô Hiểu Manh, Chu Dương cũng có chút ấm áp.

n thấy hơi buồn cười, nhưng trong lòng Vì vậy anh trực tiếp đứng ra, thẳng thắn giải thích.

Việc như thế nào chính là thế ấy, không có gì để che giấu hết.

Chu Dương cũng không cần che giấu, không cần Tô Hiểu Manh giấu giếm cho mình.

Khi nhìn thấy Chu Dương chủ động đứng ra, mọi người đều cười khúc khích, bộ dạng như đang cười trên nỗi đau của người khác, chờ đợi Trần Thế Hào đuổi Chu Dương ra ngoài.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ là, khi nhìn thấy Chu Dương đứng ra, Trần Thế Hào không chỉ không có tức giận đuổi anh ta ra ngoài, trái lại sắc mặt còn hoảng sợ.

“Thiếu gia, sao cậu lại tới đây?”

Trần Thế Hào trong lòng kinh sợ, ông không ngờ Chu Dương sẽ xuất hiện ở đây.

Rất nhanh sau đó, ông phản ứng lại, hóa ra người tặng mặt nạ vừa được nhắc đến chính là Chu Dương.

Nghĩ lại lời bản thân vừa nói, Trần Thế Hào vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, trán ông toát mồ hôi hột.

“Thật không biết Chu tiên sinh cậu cũng tham dự bữa tiệc sinh nhật của con gái tôi, tôi thực sự rất vinh dự, sao cậu không báo trước với tôi một tiếng chứ.”

Ngay lúc này, những lời của Trần Thế Hào khiến mọi người đều bối rối.

Không chỉ Trần Hân, Tô Hiểu Manh, Trương Tước.

và những người khác, mà cả những người khác theo.

dõi sự phát triển của bên này cũng bị giật mình.

Bọn họ mới vừa thấy cái gì?

Trần Thế Hào, người nói một không nói hai của câu lạc bộ Silver Lake oai nghiêm chính trực, người giàu có nổi tiếng lẫy lừng của cả thành phố, lại cung kính đối với chàng trai mới chỉ hơn 20 mấy tuổi.

Phải biết rằng, với tư cách là tổng giám đốc của Câu lạc bộ Silver Lake, Trần Thế Hào có thế lực vô cùng lớn trong thành phố, kể cả một số quan chức cấp cao chính phủ đều ngồi ngang hàng với ông.

Trong nháy mắt, một câu hỏi cực lớn hiện ra trong tâm trí của mọi người.

Người đàn ông này, rốt cuộc là ai?

“Này! Chú Trần, ngài có phải nhận nhầm rồi không? Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty Danh Dương, ngài làm sao…”

Trương Tước lúc này cũng há hốc mồm, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Trần Thế Hào, nhịn cả nửa ngày, mới nói ra câu như vậy.

Nhưng cảnh tượng vừa nấy, lại thật sự xảy ra trước mặt cậu ta, khiến cậu ta có chút mơ hồ.

“Đúng vậy, anh ta vừa mới chỉ tặng Tiểu Hân một hộp mặt nạ làm quà sinh nhật, chú Trần ngài làm sao.

còn khách sao với anh ta?”

Lời nói của Hoan Hoan dường như đã làm Trần Thế Hào bừng tỉnh.

“Đúng, đúng, mặt nạ, vừa nấy Chu tiên sinh đưa ra một hộp mặt nạ, Tiểu Hân, mặt nạ đâu? Đã là mặt nạ của Chu tiên sinh tặng, chắc chắn là thứ rất quý giá, con nhất định phải cất cho kỹ!”

Trần Thế Hào vội vàng nhìn hướng con gái, muốn tìm mặt nạ từ trên người cô.

“A2? Nhưng mà, mặt nạ con đã tặng cho Tô Hiểu Manh rồi.”

Trần Hân vẽ mặt mơ hồ nhưng nhiều hơn là sự nghỉ hoặc Cô không biết tại sao bố cô sau khi thấy Chu Dương, lại thay đổi nhanh như vậy, dường như so với người trước đó là hai người hoàn toàn khác nhau.

Điều quan trọng nhất là thứ đồ như mặt nạ, trong mắt Trần Thế Hào chắc là một thứ rất rẻ mạt, không bắt buộc có, sao thứ Chu Dương tặng, ông ấy lại kêu mình cất kỹ.

“Cái gì” Tặng cho người khác rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.