Chàng Rể Đại Gia Full

CHương 172

trước
tiếp

Chương 172: Thiếu gia nhà tôi! (2)

Giọng nói của Trần Thế Hào vừa dứt thì Tô Văn Hậu mặt có chút biến sắc.

Ông ta không nghĩ rằng Trần Thế Hào có thể đứng trước mặt nhiều người trực tiếp nói như vậy.

Mặc dù các gia tộc lớn ở Đông Hải đều biết giữa Tôn gia và Tô gia có mâu thuẫn, nhưng giữa các gia tộc lớn cũng có những quy tắc ngầm.

Trong hoàn cảnh thông thường thì không thể phơi bày mối quan hệ thù địch giữa các gia tộc lớn.

Nhưng Trần Thế Hào nói như vậy, rõ ràng là đã phá vỡ quy tắc này.

Trong hoàn cảnh bình thường, nếu có người phá vỡ quy tắc, thì các gia tộc lớn khác có thể cùng nhau công kích người phá vỡ quy tắc này.

Lần này là Trần Thế Hào đã phá vỡ quy tắc, nhưng lại không ai muốn đối đầu trực diện với Trần Thế Hào.

Huống hồ, chỉ trong một đêm, việc khiến một gia tộc lớn thứ hai biến mất ở Đông Hải thật quá kỳ lạ, trước khi nắm chắc phần thắng thì không có ai dám chủ động tuyên chiến!

“Ha ha, tôi nhận lời mời của Tô Thế Cầm Tô gia đến đây để làm chứng.”

Tô Càn Khôn tỏ vẻ không quan tâm, cười lớn tiếng.

Câu hỏi của Trần Thế Hào nếu như là hỏi người khác, thì rất có thể sẽ khiến đối phương không nói lên lời Nhưng với Tô Càn Không, thì lại không có tác.

dụng lớn.

Huống hồ danh tiếng của Tôn Càn Khôn ở Đông Hải cũng rất lẫy lưng, nên hắn không hề sợ Trần Thế Hào.

“Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng là nhận lời mời của người anh em Tô Thế Minh, đến làm chứng.”

Trần Thế Hào mỉm cười nói.

Đối diện với Tôn Càn Khôn, mặc dù ông không muốnthật sự phát sinh xung đột va chạm, nhưng có Chu Dương ở đây, Trần Thế Hào không hề có chút sợ hãi.

Nghe thấy Trần Thế Hào nói vậy, trên mặt Tôn Càn Khôn thoáng qua vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã được che giấu đi.

“Nếu đã như vậy, xin mời Trần tổng vào trong.”

Tôn Càn Khôn hơi nghiêng người, nhường lối vừa người đi, đủ để Trần Thế Hào có thể bướcvào.

NhưngTrần Thế Hào thấy vậy, lại mìm cười, không đi vào trong, mà lại đi đến bên Chu Dương.

“Thiếu gia, cậu hãy vào trước đi!”

Chu Dương hơi sững sờ, sau đó thì đã hiểu ra.

Mặc dù anh không muốn tiết lộ thân phận của mình nhanh như vậy, nhưng thời gian một năm trôi qua rất nhanh.

Đến lúc đó, Chu Dương vẫn muốn đón nhận những thử thách nhiệm vụ khác.

Nếu không tranh thủ xây dựng quyền lực và uy tín của bản thân từ sớm, thì càng đi xa, sự khó khăn đương nhiên càng lớn.

Nghĩ thông điều này, Chu Dương gật gật đầu, sải bước đi vào trongLý Sự Đường.

“Đợi chút!”

Chỉ là Chu Dương vừa mới bước một chân, còn chưa đi vào Lý Sự Đường, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, sau đódùng hai tay chặn trước mặt anh, khiến anh không thể bước thêm nữa.

Chính là Tôn Càn Khôn!

“Tôn Càn Khôn, cậu làm thế này là có ý gì?”

Trong lòng Trần Thế Hào vô cùng bực mình, nhưng chỉ có thể nghiêm giọng hỏi.

Ông ấy biết Tôn Càn Khôn đang ra oai, hắncho rằng Chu Dương chẳng qua chỉ là tiểu đệ của Trần Thế Hào, nhiều lằm thì có chút quan hệ thân quen, muốn để Chu Dương đi trước là để thăm dò.

Nhưng Tôn Càn Khôn lúc này lại đứng chặn đường, khiến khuôn mặt của Trần Thế Hào biến sắc.

Nếu như vậy, đợi khi có thể bước vàoLý Sự Đường, Trần Thế Hào muốn nói thêm điều gì, nhất định có thể bị người khác lấy ra bàn luận.

“Trần tổng, đây là Tô gia, không phải là nơi chó.

mèo đều có thể vào, ông là người có tiếng ở vùng Đông Hải, đương nhiên có thể đi vào, nhưng còn tên tiểu từ này, sợ là không thể vào !”

Đôi mắt Tôn Càn Khôn hơi nheo lại, muốn nhìn rõ hơn sự phẫn nộ trên khuôn mặt Trần Thế Hào.

Nhưng hắn thất vọng rồi, trên mặt Trần Thế Hào.

lại không có biểu cảm gì, chivô cùng lạnh nhạt.

“Lẽ nào mình đã đoán sai, tên tiểu tử này không có quan hệ gì vớiTrần Thế Hào không? Không phải là đàn emcủa ông ta”

Tôn Càn Khôn nghĩ thẩm trong lòng, nhưng không cách nào xác nhận.

Hắnbiết Trần Thế Hào trông như thế nào, nhưng về gia thế của ôngthì một chút thông tin cũng không hề biết.

Chỉ e cả thành phố Đông Hải đều không biết tình hình, họ đều muốn biết thế lực sau lưng Trần Thế Hào là ai.

“Tôn Càn Khôn, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy biết điều ột chút, Tôn gia nhà cậu ở Đông Hải có tiền có quyền quen rồi, coi thường tất cả, phải biết rằng, có một số người không phải là cậu có thể đùa được đâu!”

Trần Thế Hào cười lạnh nhạt, gật đầu với Ngô.

Phương.

Chỉ thấy Ngô Phương nhanh chóng lao ra từ phía sau, chân đá vào cánh tay của Tôn Càn Khôn đang giữ Chu Dương, mà không có chút thương xót nào.

“Ây yat”

Một âm thanh rên rỉ vang lên, tất cả mọi người đều biến sắc.

Chỉ là một cú đá mà có thể khiến cánh tay của Tôn Càn Khôn rạn xương.

Quan trọng hơn là, lại dám ra tay với Tôn Càn Khôn.

Phải biết rằng, Tôn Càn Khôn là em ruột của người đứng đầu Tô gia, rất có địa vị trong nhà Tô gia!

ậy, thì tôi sẽ chặt đứt vật cản Trần Thế Hào lạnh lùng nói, khẽ gật đầu với Chu Dương.

Chu Dương mặc nhiên không nói gì, cũng không thèm nhìn Tôn Càn Khôn, bước vàoLý Sự Đường.

“Trần Thế Hào, nếu ông đã dám đối xử với tôi như vậy, thì Tôn gia nhất định sẽ không tha cho ông đâu!”

Tôn Càn Khôn cố kìm nén sự đau đớn, một cánh tay lủng lằng, những giọt mồ hôi không ngừng lăn trên chán, sắc mặt cũng nhanh chóng tái nhợt đi.

Tôn Càn Khôn được Tôn gia nuông chiều từ nhỏ, nhưng lúc này phải chịu đựngnhư vậy, trong lòng vô cùng tức giận, hận không thể đem Trần Thế Hào chặt làm tám miếng!

“Tôn Càn Khôn, nếu tôi là cậu, thì bây giờ sẽ lập tức cút về Tôn gia, không đi quản chuyện bên ngoài nữa, đừng cho rằng tôi không biết cậu đang có ý đồ xấu gì”

“Có phải cậu cho rằng cậu ấy là đàn em của tôi, muốn chặn đứng cậu ấy, sau đó sỉ nhục tôi?”

Trần Thế Hào đi vào nhìn Tôn Càn Khôn, nói.

Tôn Càn Khôn không nói gì, chỉ là ánh mắt lay động, vừa nấy hắn chính là đã nghĩ như vậy.

“Cậu sai rồi, cậu ấy không phải là đàn em của tôi.”

Nghe Trần Thế Hào nói vậy, trên mặt Tôn Càn Khôn thoáng sự phẫn nộ.

Không phải là đàn em của ông, vậy mà ông lại cho người đá gầy cánh tay tôi?

“Đừng cho rằng Tôn gia chúng tôi dễ đùa như vậy!”

Mấy chữ phát ra một cách khó khăn từ miệng Tôn Cần Khôn.

“Cậu ấy không phải là đàn em của tôi, mà là thiếu gia nhà chúng tôi!”

Trên mặt Trần Thế Hào thoáng cười nhẹ, thấp.

giọng nói, sau đó không nhìn Tôn Càn Khôn nữa, mà trực tiếp bước qua cửa, đi vàoLý Sự Đường.

Giờ này phút này, trước cửa Lý Sự Đườngyên tĩnh một cách đáng sợ.

Tất cả mọi người đều sững sờ, cố gắng lý giải những lời Trần Thế Hào vừa nói.

Ngay cả mấy người Trần Thế Hào đưa đến, lúc này cũng rấtkinh hoảng.

“Cậu ấy không phải là đàn emcủa tôi, mà là thiếu gia nhà chúng tôi!”

Chỉ mấy từ ngắn ngủi, nhưng lại như nặng nghìn cân, khiến đầu óc mọi người đều lặng đi.

Ngô Phương là đàn em của Trần Thế Hào, mấy người họ chứng kiến sự việc đều thấy trong mắt đối phương lộ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ biết giữa Chu Dương và Trần Thế Hào có quan hệ không tệ, Chu Dương thường đến câu lạc bộ Silver Lake tìm. Trần Thế Hào, thậm chí quan hệ giữa anh và Trần Hân cũng rất tốt.

Nhưng Ngô Phương luôn cho rằng người thân của Chu Dương quen biết Trần Thế Hào.

Hoàn toàn không nghĩ đến mức này.

Còn Tô Huy, Tô Văn Hậu, Tô Vỹ, Tôn Càn Khôn lúc này vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ đã biết địa vị thân phận của Trần Thế Hào, ông ấy có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Đông Hải.

Vậy thiếu gia của một gia tộc thế lực sau lưng.

Trần Thế Hào, sẽ là sự tồn tại như thế nào gì?

Nhưng rất nhanh, trên mặt Tô Vỹ tỏ ra vô cùng mừng rỡ!

Thân phận của Chu Dương lớn như vậy, lại là bố của cậu Tô Thế Minh mời đến, mà quan hệ của cậu và Chu Dương cũng không tệ, vậy sau này Tô gia nói không chừng có thể tăng cường quan hệ với gia tộc của Chu Dương.

Chỉ nghĩ thẩm trong lòng, mà Tô Vỹ đã cảm thấy.

vô cùng phấn khích, ánh mắt nhìn vào Lý Sự Đường càng thêm cuồng nhiệt và quyết tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.