Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 171

trước
tiếp

Chương 171: Thiếu gia nhà tôi!

Trong lòng Chu Dương thầm nghĩ, mắt nhìn vào Lý Sự Đường.

Anh biết người đứng ra trách mắng mình là ai.

Tô Vỹ gọi ông ta là chú Đường, vậy ông ta chắc là anh em họ với Tô Thế Minh và Tô Thế Cầm.

“Thiếu gia, đây là Tô Văn Hậu, con trai của Tô Huy, nhưng ông ta lại thân thiết với Tô Thế Cầm, lần này, chắc là đứng về phía Tô Thế Cầm.”

Trần Thế Hào thấp giọng nói.

Chu Dương gật đầu, trong lòng đã hiểu rỏ.

Chả trách Tô Huy nói một tiếng, thì ông ta không dám nói nữa.

“Sao rồi? Bên trong đã thảo luận bàn bạc xong chưa? Mày còn có thời gian ra ngoài lo việc bao đồng àm Tô Huy dường như rất không hài lòng với đứa con trai này, không có chút tình cảm ruột thịt, mà lại rất lạnh nhạt, đến nói chuyện cũng lạnh lùng, vô cảm.

Nhưng Tô Văn Hậu nghe thấy bố mình nói vậy, muốn tranh luận gì đó, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Huy, thì lại cúi đầu đầu xuống.

Trước mặt của Tô Huy, Tô Văn Hậu không dám gây rối.

“Bố ơi, đây là việc của Tô Gia chúng ta, tại sao bố lại để cho mấy người không liên quan này vào đây?”

Nhưng Tô Văn Hậu suy nghĩ, rồi nói một cách táo bạo, mắt nhìn chằm chằm vào Chu Dương, vô cùng khó chịu.

Ông ta biết Chu Dương.

Không phải trước đây đã gặp Chu Dương, mà là Tô Thế Cầm và Tô Triết từng nhắc tới Chu Dương với ông ta, tất nhiên còn cho ông ta xem ảnh.

Vì thế trong đám người đó, Tô Văn Hậu đã nhận ra Chu Dương.

Mà ông ta còn biết, Chu Dương là do Tô Thế Minh mời đến, để giúp đỡ Tô Thế Minh.

Nghe Tô Thế Cầm và Tô Triết nói vậy, Tô Văn Hậu còn có chút sợ hãi, cho rằng Chu Dương là con cháu của một gia tộc lớn nào đó.

Nhưng sau này ông ta về điều tra thông tin, lập tức cảm thấy phẫn nộ.

Chu Dương chẳng qua chỉ là công ty Danh Dương, mà trước đây lại còn đi ở rể.

Có thể nói, thân phận như vậy, đối với Tô Văn Hậu mà nói, địa vị thấp kém, cơ bản không thể lọt vào mắt ông ta.

Đồng thời, ông ta còn cảm thấy Tô Thế Cầm và Tô Triết không có khí thế, một người như vậy mà lại khiến hai người bọn họ khi “Chú, chú nói vậy là có ý gì? Bọn họ không liên quan, lẽ nào mấy người của Tôn gia thì có liên quan sao? Ai cũng biết giữa hai nhà Tô gia và Tôn gia chúng ta luôn có ân oán, nhưng trong cuộc nghị sự ở Lý Sự Đường hôm nay, lại mời Tôn gia đến, xin hỏi chú đang có ý gì?”

Tô Vỹ giọng trách mắng hỏi.

Có Tô Huy ở đây, cậu ta cũng không sợ Tô Văn Hậu gây rắc rối cho mình.

Dù sao, từ cuộc trò chuyện và giọng điệu của lời nói vừa rồi, Tô Vỹ cũng có thể cảm thấy sự thất vọng và thờ ơ của Tô Huy đối với Tô Văn Hậu.

“Tô Vỹ, ở đây không có chỗ để cậu nói chuyện, cút sang một bên!”

Trên mặt Tô Văn Hậu thoáng qua một chút bối lớn tiếng hét lên với Tô Vỹ.

“Hỗn xược, tao cũng không nói, ở đây mày có thể nói chuyệt “Vì mọi người trước đó có nói sự việc thảo luận bàn bạc hôm nay thật sự quan trọng, phải mời Tôn gia tới dự, vậy nên tôi cũng mời mọi người đến đây đứng một bên quan sáu”

Tô Huy thật sự bị Tô Văn Hậu làm cho tức giận, không còn quan tâm tới tình cảm cha con.

Ngay lập tức, Tô Huy đi đến trước mặt Trần Thế Hào, hạ giọng nói.

“Trần tổng, tôi nghĩ rằng hôm nay mọi người đã đến Tô gia, thì nhất định đã nhận lời mời của Thế Minh, nếu đã như vậy, tôi mời mọi người đi vào, nhưng nhờ ông nhất định phải ủng hộ Thế Minh.

Tô Huy nhỏ nhẹ, có chút lạc giọng.

“Yên tâm đi!”

Trần Thế Hào gật đầu, không nói thêm gì.

Còn Chu Dương đứng một bên im lặng, đối với câu chuyện trong nội bộ của đại gia tộc lại có thêm nhiều hiểu biết.

Tô gia chỉ là một gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải, vì để nắm quyền trong gia tộc mà có thể không màng tới tình cảm cha con.

Vậy đối với Chu gia, gia tộc lớn hơn Tô gia gấp nhiều lần, thì để ngồi lên vị trí gia chủ lại càng giống vậy.

Nhưng Chu Dương là con một của Chu gia, mặc.

dù lưu lạc bên ngoài, nhưng lại là con ruột, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì có thể thừa kế gia nghiệp.

Nhưng những người khác trong Chu gia có thể nghĩ vậy sao?

Liệu trong lòng bọn họ có cam tâm để một người đột nhiên xuất hiện như Chu Dương, nắm quyền điều hành mọi thứ?

Trong chốc lát, Chu Dương nghĩ đến rất nhiều.

điều.

Nhưng càng nghĩ, trong lòng anh càng thấy nặng nề.

Lúc này, anh cũng biết, trách nhiệm thừa kế trước đây, sợ là chỉ vừa bắt đầu, sau này có thể còn có rất nhiều nhiệm vụ khó khăn hơn đang đợi mình.

“Đến đâu hay đến đó, cho dù có đối mặt với bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách, thì Chu Dương tôi cũng sẽ đón nhận!”

Với niềm tin chắc chắn trong lòng, Chu Dương đột nhiên cảm thấy đầu óc mình vô cùng thoải mái, đứng trước cửa Lý Sự Đường, cũng cảm thấy vô cùng thảnh thơi, không còn bầu không khí căng thằng như vừa nãy.

“Bố! Tôn gia là gia tộc hạng nhất ở thành phố Đông Hải, có thể so sánh với Tô gia chúng ta, đương nhiên có thể đến xem, nhưng người này là ai mà cũng có tư cách đến xem?”

Tô Văn Hậu nhìn Trần Thế Hào ánh mắt đầy khinh bỉ, Đúng là, Trần Thế Hào lúc này, nhìn có vẻ rất thật thà chất phác, trên mặt cũng không có vẻ tự kiêu của người bề trên, thêm nữa, ông ấy cũng không nói tiếng nào, liền bị Tô Văn Hậu cho là không tổn tại.

“Ha ha, thật sự thú vị! Không ngờ rằng Trần Thế Hào cũng tôi cũng có ngày hôm nay, đầu tiên là bị Tô Lực chặn đứng, nói tôi như chó lợn, bây giờ lại có người không biết danh tính, sủa bậy trước mặt tôi, lẽ nào là tôi đã dẫm vào cứt chó rồi sao?”

Trần Thế Hào không chỉ không tức giận mà còn cười nói.

Nhưng, không ai đang cảm thấy Trần Thế Hào đang cười thật sự.

Vì trong giọng điệu của ông còn có sự âm thầm giận dữ, hơn nữa lại còn sắp nổ tung.

Trần Thế Hào đường đường là Giám đốc điều hành của Câu lạc bộ Silver Lake, có vị trí trí hàng đầu ở Đông Hải, trong vòng một ngày lại bị hai người nói khó nghe đến như vậy, đổi lại bất cứ ai ở vào vị trí này cũng không thể chịu đựng được.

Nể mặt Tô Huy, Trần Thế Hào đã không thèm tính toán với sự khinh miệt của Tô Lực.

Trần Thế Hào vừa dứt lời, Tô Văn Hậu liền mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ông, trên mặt liền có chút hoảng hốt.

Danh tiếng của Trần Thế Hào, là người của Tô Gia, không thể chưa từng nghe qua.

Chỉ là Tô Văn Hậu từng nghĩ rằng Trần Thế Hào hoạt động khắp nơi, không thèm hòa hợp với mọi người xung quanh, do đó ông ta cũng không điều tra xem dáng vẻ Trần Thế Hào như thế nào.

Nhưng điều này không có nghĩa Tô Văn Hậu không biết thực lực của Trần Thế Hào.

Bây giờ nghe thấy có người tự xưng Trần Thế Hào, lập tức một dòng mồ hôi lạnh không ngừng chảy phía sau lung.

Tô Văn Hậu nhìn thấy Tô Huy, muốn xác nhận lại thông tin, nhưng lại không nhận được hồi âm.

“Có chuyện gì vậy?”

Chính lúc này, cửa lớn của Lý Sự Đường đột nhiên mở ra, một người trung niên chau mày đi ra, mặt mày.

nhăn nhó.

“Tôn tiên sinh.”

Thấy có người đến, Tô Văn Hậu vô cùng vui mừng, trong lòng đột nhiên thấy nhẹ nhõm, liền vội tiến lên phía trước, kể lại sự việc vừa nấy “Ổ? Trần Thế Hào?”

Tôn tiên sinh nghe thấy tên Trần Thế Hào, ánh mắt nheo lại, nhìn về hướng mà Tô Văn Hậu chị, thì thấy Trần Thế Hào đang đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

“Không ngờ rằng Trần tổng lại có thể đến Tô gia, thật sự khiến người ta bất ngờ.”

Danh tiếng của Trần Thế Hào mặc dù rất lớn, khiến nhiều gia tộc lớn khiếp sợ.

Tôn Càn Khôn là người của Tôn gia, hơn nữa trước đây không có bất kì mâu thuẫn hay giao tiếp gì với Trần Thế Hào.

Mặc dù vậy Tôn Càn Khôn cũng biết đến diện mạo của Trần Thế Hào.

“Thì ra là Càn Khôn nhà họ Tôn, cậu ở đây, mới khiến tôi thấy bất ngờ, giữa Tôn gia và Tô gia, không phải là luôn có mâu thuẫn, không thèm qua lại với nhau hay sao?”

Trần Thế Hào giống như giờ mới nhìn thấy Tôn Càn Khôn, không nhanh không chậm bắt tay nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.