Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 173

trước
tiếp

Chương 173: Đố kị mãnh liệt!

Chu Dương đi vào Lý Sự Đường, hiện ra trước mắt anh là một căn phòng không lớn lắm, chỉ có hai ghế chính được đặt ở hai bên trái phải.

Đằng sau hai bên đặt hai chiếc ghế tựa.

Đây là cách bài trí được lưu truyền từ thời xa xưa.

Chu Dương không nghĩ rằng Tô gia lại truyền thống như vậy.

Không phải truyền thống là không tốt, mà điều này chứng tỏ lai lịch dòng họ đã được kéo dài từ lâu đời. Rất nhiều gia tộc cũng thích bài trí như vậy.

Ở bên trong có một cầu thang, Chu Dương không.

do dự liền đi tí tầng hai.

đó, giẫm chân lên cầu thang để đi lên Vừa lên đến tầng hai, anh chợt cảm thấy có đến mười mấy cặp mắt đang quan sát anh.

Ngẩng đầu quay lại, Chu Dương nhìn thấy một trước 1 phòng nhỏ, có mười mấy người đang ngồi cái bàn dài.

Những người này tuổi tác khác nhau, người lớn tuổi nhất tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đẩy những nếp nhăn.

Người trẻ tuổi nhất thì không kém Trần Thế Hào là mấy, chắc cũng xấp xỉ bốn mươi tuổi.

Mười mấy người này ngồi thành hai bên.

Một bên do Tô Thế Minh dẫn đầu. Họ ngồi ở phía nam của bàn.

Bên còn lại do Tô Thế Cầm chỉ huy. Họ ngồi ở phía bắc của bàn.

Thấy Chu Dương xuất hiện, mười mấy người họ sắc mặt biểu hiện mỗi bên một vẻ.

Bên Tô Thế Minh thể hiệ thậm chí Tô Thế Minh còn hướng về phía Chu Dương rõ sự vui vẻ mỉm cưởi, khẽ gật đầu chào.

Bên Tô Thế Cầm thì ngược lại, sắc mặt bọn họ thờ ø, vừa nhìn thấy Chu Dương là vội chuyển tầm nhìn ra hướng khác, không để ý tới Chu Dương.

Chu Dương đi về Tô Thế Minh. Thế nhưng chưa kịp chào hỏi gì, đã bị người khác chen ngang.

“Hừi Tô gia chúng ta càng ngày càng mục nát.

Đến chó mèo còn có thể đi vào cuộc họp của chúng ta cơ đấy!”

Một người đàn ông trung niên ngồi bên phía Tô Thế Cầm nhìn Chu Dương lạnh lùng nói.

Chu Dương nhìn qua đối phương, thấy ông ta khá giống Tô Văn Hậu, xem chừng đây là một người con trai khác của Tô Huy, tên là Tô Văn Vũ.

Tô Huy có hai đứa con trai, một Văn một Vũ.

Không chỉ trong Tô gia mà với cả các dòng dõi lớn khác ở Đông Hải cũng rất nổi tiếng.

“Chính xác, không phải loại chó mèo nào có thể can dự vào cuộc họp. Tô Lực thì bị giam trong phòng cấm. Còn Tô Văn Hậu vì bị Tô Huy khiển trách nên cũng không xuất hiện được trong cuộc họp này.”

Chu Dương cũng chẳng có ý gì bắt bẻ phản bác, chỉ là lạnh nhạt nói vài câu.

Nhưng cũng đủ để khiến sắc mặt mọi người biến đổi hoàn toàn.

Nhất là những người bên phe Tô Thế mặt bọn họ tái mét không còn giọt máu.

Tô Lực là Tô Thế Cầm phái đi ra ngoài ngăn cản những người không liên quan, đến bây giờ vẫn chưa thấy về, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Còn Tô Văn Hậu tính cách yếu đuối như nào tất cả mọi người đều biết rõ, hắn ta sợ nhất là Tô Huy.

Hiện cả hai người họ cũng chưa ai quay lại, hẳn là xảy ra chuyện gì rồi.

Mặc dù không ít người không tin lời của Chu Dương, nhưng thật sự trong lòng bọn họ cũng mông lung không kém.

“Hừ! Đừng tưởng rằng chỉ cần chơi với Tô Vỹ là được. Nếu không có tí năng lực hay chút thế lực nào, thì cậu ở đây làm được cái trò gì?”

‘Văn Vũ, đi xem xem tại sao Tôn tiên sinh giờ vẫn chưa thấy về?”

Tô Thế Cầm lạnh lùng nhìn Chu Dương một cái, sau đó liền chau mày, tâm trạng vô cùng bực bội.

Cũng bởi vì Chu Dương, phe Tô Thế Cầm mới không thể dùng 100 triệu tệ để trao đổi lấy Tô Triết.

Hiện tại phe Tô Thế Cầm đều biết Chu Dương bắt chẹt một trăm triệu của bọn họ, thế nên ai cũng căm ghét Chu Dương đến tận xương tủy.

“Không cần đi xem, Tôn tiên sinh e là không lên được đâu.”

Chu Dương tìm một chỗ để ngồi xuống, cách Tô Thế Minh không xa không gần.

“Chu Dương, cậu đừng có được đà quá đáng! Cho phép.

vào đây là chúng ta đã rất rộng lượng rồi!”

Tô Thế Cầm nghiêm giọng quát.

Tôn Càn Khôn lần này là do đích thân Tôn Thế Cầm mời đến giúp đỡ, coi như đại diện cho Tôn gia.

Có Tôn Càn Khôn ở đây, Tô Thế Cầm mới có thể nhận được sự ủng hộ từ nhiều người, nếu không thì chắc chỉ có 5 người ủng hộ bà ta là nhiều lắm rồi.

“Tôi nói thật mà cũng không tin à? Bây giờ Tôn Càn Khôn bên các người không thể có mặt, vì cánh tay phải bị gấy xương nên phải tới bệnh viện, e là không giúp gì được mọi người rồi.”

Chu Dương cau mày hờ hững đáp, không quay nhìn Tô Thế Cầm lấy một lần.

“Xăng bậy! Tôn tiên sinh là tôn nhị thiếu gia của Tôn gia, ai dám động vào cậu ấy!”

Tô Thế Cầm thể hiện rõ ràng là không tin, thế nhưng trong mắt lại có vài tia hoài nghỉ.

“Tôi dám!”

Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên từ bậc thang tầng dưới.

Trần Thế Hào mỉm cười bước lên, đảo một vòng ánh mắt nhìn mọi người, rồi mới đi về phía Chu Dương đang ngồi.

“Là Trần Thế Hào!”

“Sao lại là ông ta! Ông ta làm gì ở đây! Chẳng nhế Tô Thế Minh và ông ta có quen biết?”

“Chết tiệt, lần này thật phiền phức rồi. Nếu ông ta nói thật, thì lần này chúng ta tính toán sai cả rồi!”

“Chẳng lẽ Tôn tiên sinh thật sự bị ông ta…”

Thấy Trần Thế Hào đột ngột xuất hiện, vài người bên Tô Thế Cầm sắc mặt lại tái nhợt ra, trong lòng có.

chút do dự ngập ngừng.

Bọn họ thường xuyên hoạt đông ở Đông Hải, nên đương nhiên biết đến tiếng tăm của Trần Thế Hào.

Không chỉ chuyện trong một đêm khiến cả gia tộc nhị lưu biến mất, bọn họ còn biết nhiều chuyện khác liên quan đến Trần Thế Hào.

Nhất là việc thành lập một công ty truyền thông, lại còn nắm vị trí chủ chốt trong Hiệp hội ngành truyền thông.

Tức là, Trần Thế Hào dường như có thể khống chế được toàn bộ lĩnh vực truyền thông ở Đông Hải.

“Trần Thế Hào, Tô gia chúng tôi và ông không có quan hệ hay ân oán nào, tại sao ông lại tới đây?”

Tô Thế ầm tức giận, đôi mắt như thể bắn ra cả tia lửa.

Tôn Càn Khôn chính là ra ngăn người khác vào Lý Sự Đường.

Vậy mà bây giờ Chu Dương và Trần Thế Hào đều ở trước mặt bà ta, nhưng Tôn Càn Khôn thì không.

Điều này chứng tỏ, Tôn Càn Khôn đã bị hai người họ trừng trị.

Như vậy, lời Chu Dương nói lúc trước, chuyện Tô Lực và Tô Văn Hậu, rất có thể đều là thật.

“Tôi theo thiếu gia tới đây. Thiếu gia ở đâu thì tôi ở đó”

Trần Thế Hào bâng quơ đáp.

“Thiếu gia? Ai là thiếu gia?”

“Chẳng nhẽ sau lưng Trần Thế Hào còn có một thiếu gia dòng dõi quý tộc nào chống đỡ? Là ai?”

“Chẳng lẽ là tên tiểu tử kia à?”

Ánh mắt mọi người đồng thời đổ dồn lên người Chu Dương, không chỉ mỗi phe Tô Thế Cầm, mà ngay cả phe Tô Thế Minh cũng quay sang nhìn, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Nếu như Trần Thế Hào không khoác lác, thì chẳng phải Chu Dương có thân phận cực kì cao quý sao?

Dựa vào biểu hiện của Trần Thế Hào từ trước ở Đông Hải, thì chắc hẳn gia tộc chống lưng cho ông ta phải có thế lực cực kì mạnh.

Nhưng mạnh đến mức độ nào thì không một ai đoán được.

“Chu Dương, Chu Dương, họ Chu, chẳng nhẽ,…”

Tô Văn Vũ lầm bẩm tên Chu Dương, đột nhiên lóe.

lên một suy nghĩ, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc không tưởng tượng nổi nhìn Chu Dương, sau đó tự mình đi tới, nghiêm túc nhìn Chu Dương một cái để xác nhận lại, cuối cùng là vô cùng mừng rỡ.

Tất cả mọi người đều vì hành động của Tô Văn Vũ mà không ngừng hoài nghỉ.

Hay là Tô Văn Vũ đã biết được thực chất Chu Dương là ai?

Chu Dương sắc mặt có chút căng thẳng, chẳng nhẽ thân phận của anh đã bị bại lộ?

Mặc tất cả mọi người ngồi suy đoán, Tô Văn Vũ không trực tiếp nói luôn ra thân phận của Chu Dương, mà chỉ nhìn Chu Dương có phần tôn trọng hơn một chút, sau đó im lặng ngồi.

“Trần tổng thật là biết đùa, người này tên Chu Dương. Anh ta thân phận như nào tôi đã điều tra rõ ràng rồi, thế nào, có cần tôi mang bằng chứng ra đây không?”

Tô Thế Cầm cắn chặt răng, cố gắng trấn tĩnh lại.

“Sao vậy? Tôi nói Chu Dương là thiếu gia của tôi, bà không tin sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.