Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 168

trước
tiếp

Chương 168: Trần Thế Hào ở Đông Hải! (1)

“Anh thật lắm lời nhảm nhí! Anh không có kiến thức về một điều hiển nhiên như vậy à, sao phải hỏi lại tôi chứ?”

Chu Dương khế nhướn mày, liếc nhìn Tô Lực nhẹ nhàng nói.

Nếu như Tô Lực chỉ ngắn cản Chu Dương và Tô Vỹ đi vào thì thôi, Chu Dương sẽ chỉ cảm thấy số mạng Tô gia đến vậy, anh sẽ không cưỡng ép để can thiệp.

Tuy nhiên, Tô Lực này thực sự không nên chủ động khiêu khích Chu Dương.

Kể từ khi Chu Dương theo Tô Vỹ vào trang viên Tô.

gia, trên đường đi, anh chỉ hỏi một vài câu về tình hình chung, không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.

Nhưng ngay khi Tô Lực xuất hiện, hắn đã chế nhạo và thậm chí xem Chu Dương như một con chó, một con lợn để đối đãi.

Đối mặt với kiểu phỉ báng này, Chu Dương đương nhiên không nhẫn nhịn nữa, ngay lập tức nói chuyện một cách lạnh lùng!

“Haha, đúng vậy, lão đại, anh nói đúng, Tô Lực, tôi tôn trọng chú vì chú được ông nội nhận nuôi, nhưng chú lại không tự biết thân biết phận, cả Tô gia, nếu không vì nể mặt ông nội, thì ai sẽ tôn trọng chú? “

Tô Vỹ rất vui mừng, đi theo Chu Dương cười khẩy.

Cậu ấy là con trai duy nhất của gia đình, cậu được sùng bái trong Tô gia.

Tuy nhiên, những thay đổi nội bộ của Tô gia trong những ngày gần đây đã khiến nhiều người tránh xa giao thiệp với Tô Thế Minh và tất nhiên cũng có rất nhiều người tránh xa Tô Vỹ.

Vào thời điểm này, Tô Lực không những không đứng ngoài cuộc, mà còn cậy vào vai vế để áp đặt mọi người, điều đó khiến Tô Vỹ không chịu đựng được.

” Láo xược! Đây là Tô gia, đâu đến lượt cậu nói chuyện! Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài!

Tô Lực vô cùng tức giận, hắn vẫy tay, sau đó hàng chục người đàn ông mặc đồ đen lập tức xông vào, muốn ném Chu Dương ra ngoài.

“Tôi xem ai dám! “

Lúc này, đứng bên cạnh Chu Dương, Trần Thế Hào vô cùng phẫn nộ Ngay sau đó, một vài thuộc hạ do Trần Thế Hào.

mang đến cũng bước tới để đối đầu với hàng tá người mặc đồ đen.

Mặc dù số lượng giữa hai bên chênh lệch nhau, nhưng Chu Dương và Trần Thế Hào hoàn toàn không lo lắng.

Dẫu sao, lần này Trần Thế Hào cũng đã chọn những người hàng đầu trong Câu lạc bộ Silver Lake, mỗi người có sức mạnh bằng mười người.

Ngay cả Ngưu Xuyên muốn an toàn thoát thân trước những người này cũng không thể làm đượ!

c Chưa kể bảo vệ của Tô gia nhìn qua đã thấy.

không có gì đáng gờm.

“Hừm! Mỗi năm đều có những chuyện kỳ quái xảy ra, năm nay lại đặc biệt nhiều. Giống mèo giống chó.

gì cũng dám đến Tô gia gây chuyện, Tô Đại, tôi cho.

cậu một phút, tôi không muốn nhìn thấy những người này nữa! Đưa Tô Vỹ thiếu gia về phòng, đừng để cậu ta làm hỏng chuyện tốt hôm nay! “

Tô Lực lúc này sốt ruột cười, không còn tức giận như trước nữa, mà chỉ cười lạnh nhạt.

Trong suy nghĩ của hắn, Chu Dương và Trần Thế Hào đều không tồn tại và đơn giản là không có bất kỳ tư cách nào để gây rắc rối trong Tô gia.

‘Vốn dĩ nếu họ ngoan ngoãn không chống đối thì đã không sao, cùng lắm Tô Lực cũng chỉ đuổi họ ra ngoài.

Nhưng bây giờ, Chu Dương đã chọc tức Tô Lực, sau đó Trần Thế Hào lại ra sức chống đối, điều này đã khiến Tô Lực mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng.

“Lên! “

Tên đứng đầu trong nhóm người áo đen là Tô Đại.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, anh ta lập tức chạy.

đến chỗ vài người do Trần Thế Hào đưa theo.

Anh ta cho rằng, ngay cả khi không có hơn chục người đứng về phía anh ta, một mình anh ta có thể giải quyết đối thủ.

Tuy nhiên, vì Tô Lực mất kiên nhẫn, nên anh ta không còn nhớ đến đạo lý giang hồ, ngay cả khi ÿ đông hiếp yếu miễn là anh ta có thể nhanh chóng giải quyết đối thủ, thì anh ta sẽ làm.

Hơn chục người nhanh chóng chạy đến gần Chu Dương, những người mà Trần Thế Hào đưa theo cũng tiến đến đối đầu với đám người đó.

Sau khi hai bên đụng độ, vẻ mặt của Tô Đại biến sắc.

“Không được ngừng tay, phải mạnh tay hơn nữa!”

Tô Đại hét lên, không những không ngừng tay mà còn ra đòn nhanh hơn, thậm chí Chu Dương không thể nhìn rõ. Anh chỉ có thể cảm thấy rằng cuộc tấn công của đối thủ mãnh liệt hơn.

Thực tế là không cần Tô Đại nói, đám người mặc đồ đen cũng cảm nhận được sức mạnh của bên kia.

Lúc này, không ai có thể che giấu sức mạnh của họ, tất cả đều được bộc lộ ra hết.

Nhưng Tô Đại lại quá xem thường đối thủ.

Là giám đốc điều hành của Câu lạc bộ Silver Lake, Trần Thế Hào phải đối phó với rất nhiều thứ mỗi ngày, ông muốn duy trì địa vị và nhân phẩm của mình, vì vậy ông ấy sẽ phải luôn tuyển dụng những ứng viên giỏi.

Mặc dù số lượng những người này ít, nhưng tất cả họ đều là những người giỏi, nhiều người trong số họ là nhà vô địch quyền anh và võ sĩ nổi tiếng Đông Hải, thậm chí trên toàn quốc.

Ngay khi hai bên giao đấu, trong chốc lát đám.

người mặc đồ đen của Tô Đại đã nhanh chóng bị đánh bại, ngã xuống đất, không có ngoại lệ.

Tô Đại thậm chí còn tệ hơn. Anh ta bị người đứng đầu trong nhóm người của Trần Thế Hào đánh vào xương sườn. Lúc này, đã ngã gục xuống đất, rên rỉ liên tục, trên trán đây mồ hôi!

“Chu tổng, Trần tổng, toàn bộ đã bị đánh bại, trong vòng một tuần họ không thể khỏe hẳn được.

Người đứng đầu tự tin nói.

Chu Dương mỉm cười với anh và biết rằng người đàn ông này là thuộc hạ đầu tiên của Trần Thế Hào, Ngô Phương, người từng giành chức vô địch trong trận đấu quyền anh quốc gia. Ngoài ra, anh còn là người kế thừa của Hình Ý Quyền, bản lĩnh không thể xem thường.

‘Gật đầu, Chu Dương âm thầm ghi nhớ người này.

trong đầu.

Lúc này, Tô Lực như chết lặng.

Ban đầu, hắn ta nghĩ rằng có thể dùng một tá người để đuổi Chu Dương ra ngoài, nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát số người đó đã bị đánh bại.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Tô Lực tái nhợt, kinh hoàng nhìn Chu Dương và Trần Thế Hào, không còn sự kiêu ngạo trước đó.

“Đây là Tô gia. Các người lại dám hành hung ở đây, Tô Vỹ, đây là bạn bè, quý nhân của cậu sao?”

Tô Lực định thần lại, trừng mắt quát mắng Tô Vỹ.

Hắn biết mình không thể động vào Chu Dương và Trần Thế Hào, nhưng khi đối mặt với Tô Vỹ, Tô Lực vẫn có một chút tự tin.

Nhưng hắn quên mất rằng, trước khi hắn dùng thái độ này để đối xử với Tô Vỹ và Chu Dương, Tô Vỹ đã rất ghét hắn.

“Giờ mới biết đây là bạn, là quý nhân của tôi?

Muộn quá rồi! Tô Lực, tôi nói cho chú biết, chú đừng cho rằng vai vế của chú cao, thì có thế tùy ý tiêu khiển tôi, nếu không phải bố tôi nhượng bộ, thì tôi đã muốn loại bỏ chú từ lâu rồi! “

Tô Vỹ lạnh lùng nói.

“Đã xây ra chuyện gì, có chuyện gì vậy, Tô Lực?

Tô Vỹ?”

Ngay sau đó, một giọng nói đứng tuổi phát ra từ sân sau Một ông lão chẩm chậm đi tới, những bước đi trông rất khoan thai chậm rãi nhưng lại đầy khí chất.

Lúc nhìn thấy ông, đôi mắt của Chu Dương nhíu lại, trong lòng có chút căng thằng.

Loại khí chất và cảm giác này, trước đây anh chỉ nhìn thấy từ trên người Ngưu Xuyên.

Thậm chí, khí chất của Ngưu Xuyên còn không thể sánh ngang với người này.

Tô gia thực sự có một người mạnh mế như vậy sao?

“Chú Ba! “

Tô Lực nhìn thấy người đang bước đến, vẻ mặt vui mừng, chỉ vào Tô Vỹ và Chu Dương để quở trách, đổi trắng thay đen, nói rằng Tô Vỹ đã không tôn trọng.

hắn, còn Chu Dương và Trần Thế Hào trở thành những vị khách độc ác.

Sau khi nghe Tô Lực nói xong, đôi mắt của ông liếc nhìn Chu Dương và Trần Thế Hào. Khi ông ấy nhìn thấy Chu Dương, biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Thế Hào thì nét mặt của ông ấy có chút khác biệt.

“Đây là Trần Thế Hào của Đông Hải?” Ông giọng trầm nói.

Lúc này, Tô Vỹ và Tô Lực đều khựng lại một lúc, tất cả đều nhìn về phía Trần Thế Hào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.