Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 167

trước
tiếp

Chương 167: Anh thật lắm lời nhảm nhí!

Tô Vỹ phẫn nộ trừng mắt nhìn tên cầm đầu áo đen trước mặt, gân xanh trên trán hiện lên, chỉ cần nói chuyện không hợp ý là gân xanh sẽ nổi lên ngay.

“Vậy còn phải xem thân phận người đến là ai, Tô gia chúng tôi đâu phải ai cũng có thể vào được?”

Lúc này, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên.

Chu Dương khẽ chau mày, nhìn vào trong.

Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sử, phong cách thời thượng, nhưng trên gương mặt có chút phẫn bộ từ từ đi tới.

“Tô Lực! Sao chú lại ở đây?”

Nhìn tới người đang bước đến, trên khuôn mặt Tô.

‘Vỹ có chút kinh ngạc, lập tức lạnh giọng hỏi.

Tô Vỹ thật không ngờ, Tô Lực lại xuất hiện ở Tô gia Mặc dù Tô Lực mang họ Tô, nhưng lại không phải là người Tô gia, mà chỉ là một người con nuôi của Lão.

gia chủ khi về già đã nhận nuôi.

Mặc dù Tô Lực tuổi còn nhỏ, nhưng luận về vai vế thì cùng cấp bậc với Tô Thế Minh và Tô Thế Cầm.

Vì vậy Tô Vỹ và Tô Triết nhìn thấy hắn, đều phải đối đãi như trường bối.

“Thật là không biết trên biết dưới, nhìn thấy tôi, không những không chào hỏi lại còn gọi thẳng tên tôi, xem ra tôi nên thay bố cậu dạy dỗ cậu một chút, để cho cậu biết thế nào là thứ tự lớn nhỏ.

Tô Lực hừ lạnh, liếc nhìn Tô Vỹ, ánh mắt sắc lạnh.

Bị Tô Lực nói như thế, Tô Vỹ đột nhiên nản chí, không biết nên phản bác như thế nào.

Dù sao, nói thế nào đi nữa, Tô Lực cũng là trưởng bối của Tô Vỹ, đây là sự thật không thể chối cãi.

Cho dù Lão gia chủ sống lại, đều không thể thay đổi.

“Không phải tôi nói cậu, cả ngày gây rối bên ngoài, không những không làm rạng danh gia tộc, lại còn luôn cùng bọn không ra gì làm xăng làm bậy, có thể có tiền đồ gì chứ? Khi nào cậu mới có bản lĩnh giống như Tô Triết?”

Tô Lực cười lạnh, căn bản không thèm để ý đến mấy người Chu Dương, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, nghĩ rằng bọn họ là những kẻ muốn đến Tô gia để trục lợi.

Nhưng Tô Vỹ nghe thấy, mặt biến sắc, đùng đùng tức giận.

“Tôi không cho phép chú nói như thết Bọn họ đều là những người bạn, quý nhân mà tôi mời tới, chẳng nhẽ Tô gia chúng ta đối đãi với khách như vậy sao?”

Giọng Tô Vỹ tuy không vang vọng, nhưng rất âm trầm, khí thế.

Cho dù là Tô Lực cũng phải ngây người.

Nhưng rất nhanh, Tô Lực nổi giận, hừ lạnh, ánh mắt miệt thị nhìn về phía Chu Dương.

“Qúy nhân ư? Thật nực cười! Tại thành phố Đông Hải có người nào đủ tư cách tự xưng là qúy nhân trước mặt Tô gia? Tô Vỹ tôi thấy cậu điên rồi, hôm nay về phòng tự kiểm điểm đi, cậu không cần đến Lý Sự Đường nữa!”

Tô Lực cười lạnh lùng nói.

Nghe đến đây, toàn bộ những người áo đen đều bật cười, ánh mắt hình viên đạn dán vào đám người Tô Vỹ và Chu Dương, chỉ cần họ xông vào, đám người áo đen sẽ ra tay ngăn cản, thậm chí lén lút ra tay đánh người bị thương.

Còn Tô Vỹ thì trừng to mắt, khuôn mặt như đang không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tô Lực, hừng hực lửa giận.

Trong lòng Chu Dương cũng kinh hoảng.

Với sự xuất hiện đột ngột của Tô Lực, anh cũng không rõ lắm.

Nhưng Chu Dương biết, Tô gia hôm nay ở Lý Sự Đường sẽ có trận tranh giành cuối cùng để quyết định ai sẽ là gia chủ.

Cho dù kết quả ra sao, tin tức đều sẽ truyền ra từ Lý Sự Đường.

Mà Tô Vỹ nhận được chỉ thị của Tô Thế Minh, mời Chu Dương qua đây là để có thể trong thời khắc quan trọng giúp Tô Thế Minh một tay.

Giờ phút này, Tôn Càn Khôn của Tôn Gia nhất định đang ở trong Lý Sự Đường.

Nếu Chu Dương ngay cả Lý Sự Đường cũng không thể vào, vậy khỏi nói đến việc trợ giúp Tô Thế Minh.

Đây đúng là một âm mưu.

Chu Dương trong lòng kinh hoảng, không biết đây là ý muốn nhất thời hay là chiêu bài đã sớm chuẩn bị của phía Tô Thế Cầm.

“Thiếu gia, Tô Lực này là con nuôi của Lão gia chủ Tô gia khi tuổi già nhận nuôi, tính theo vai vế, được xem là trưởng bối của Tô Vỹ, cùng vai vế với Tô Thế Minh và Tô Thế Cầm, nếu như hắn hỗ trợ bên nào, thì phần thắng của bên đó ngày hôm nay được nâng cao không ít”.

Nhìn sự nghỉ hoặc trên mặt Chu Dương, Trần Thế Hào đến bên tai nhỏ giọng nói.

Đến lúc nà nhân trong đó, Chu Dương cũng mới biết rõ nguyên Chu Dương không tự chủ nhìn phía Tô Lực, ánh mắt sắc bén.

Tô Lực này không chỉ vì nguyên nhân vai vế, nếu chỉ vì như vậy, thì quyền lực của hắn ở Tô gia sẽ không quá lớn.

Dù sao thì hắn cũng không có huyết mạch của Tô gia, mà chỉ có cái danh vai vế trống rỗng.

Nhưng Tô Lực nắm giữ gần một nửa sản nghiệp.

của Tô gia.

Đặc biệt là ba sản nghiệp kiếm được tiền nhất, đều bị Tô Lực khống chế trong tay.

“Tô Lực này không phải là người Tô gia, người Tô gia lại dương mắt nhìn hắn ta nắm giữ nhiều sản nghiệp như vậy sao?”

Chu Dương thấp giọng hỏi.

Tình trạng này nếu ở bất cứ gia tộc nào đều là điều không thể.

Nếu là ở gia tộc khác, Tô Lực đừng nói là nắm giữ sản nghiệp, có thể có chút tiếng nói trong gia tộc đã gọi là nhận ân nghĩa của gia tộc rồi.

“Tô gia tất nhiên không muốn, nhưng họ không còn cách nào khác, đây là di chúc trước lúc lâm chung của Lão gia chủ”.

“Nhưng các sản nghiệp này Tô Lực chỉ tạm thời nắm giữ, hắn chỉ có quyền kinh doanh sản nghiệp, không có cổ phần, hiện tại Tô gia trên cơ bản đều dựa vào việc kinh doanh sản nghiệp của hắn, vì thế hắn ta rất được Tô gia coi trọng.

Trần Thế Hào tiếp tục giải thích.

Chu Dương hơi kinh ngạc, không ngờ rằng Tô Lực ở Tô gia lại có tình cảnh như thế.

Chỉ có quyền kinh doanh, không có cổ phần, vậy có nghĩa là, Tô gia có thể tùy lúc hất cằng Tô Lực ra ngoài. Mà Tô Lực lại không thể làm gì được.

Chả nhẽ Tô Lực không tự biết tình hình như vậy.

đối với hắn ta rất bất lợi sao?

Dựa vào năng lực của hắn, không thể không biết, trừ phi Chu Dương ánh mắt chợt sáng, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

“Hóa ra như vậy!”

Trong lòng đã rõ, Chu Dương nhìn lại Tô Lực một lần nữa, cảm thấy người trước mắt, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng trong lòng lại có một mưu kế.

“Tô Lực, Chú đừng quá đáng quá! Tô Thế Cầm có ý gì, chả nhẽ chú không biết? Hơn nữa, người tôi mời đến, đừng nói là Tôn Gia, toàn thành phố Đông Hải đều không có ai sánh bằng!”

Tô Vỹ dù sao cũng còn trẻ, làm sao chịu nổi những lời như thế của Tô Lực, lập tức mặt đỏ phừng phừng tranh đấu.

Mà cuối cùng, Tô Vỹ thậm chí còn nói rằng Chu Dương như người đứng đầu ở Đông Hải, điều này.

khiến Chu Dương có chút lo sợ, anh cho rằng thân phận của mình đã bị lộ.

Nhưng Chu Dương nghĩ kỹ, tự thấy mình chưa từng để lộ thân phận thật sự, thì biết Tô Vỹ chỉ là nhất thời sốt sắng nói, không hề có bất cứ chứng cứ nào.

Nhưng biểu hiện kinh ngạc này của Chu Dương trong mắt Tô Lực lại là bất bình thường.

“Ha ha, thật là nực cười! Tô Vỹ, xem ra hơn 20 năm nay cậu sống chung với chó rồi, bản thân đã không ra gì thì thôi đi, lại còn tìm mấy tên tiểu tử đến, muốn nói chuyện ngông cuồng?”

“Toàn bộ Đông Hải không ai sánh bằng, vậy tôi lại muốn xem xem, cậu ta là ai!

“Lên”

Tô Lực ánh mắt sắc lạnh, ra lệnh.

Mười mấy người áo đen lập tức vậy quanh đám người Chu Dương, nhìn Chu Dương như hồ rình mồi.

“Dù sao Tô Vỹ nói cậu là người cả thành phố Đông Hải không ai trêu chọc được, nên tôi rất có hứng thú, không biết……

Tô Lực bước lên trước cười lạnh nói với Chu Dương, đang muốn nói chuyện.

“Anh thật lắm lời nhảm nhí!”

Chu Dương lạnh nhạt nói, khiến Tô Lực nghẹn lời, kinh ngạc nhìn qua.

“Cậu nói cái gì?

Tô Lực chưa từng bị ai nói như vậy, ngay lập tức lửa giận bừng bừng bốc lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.