Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 169

trước
tiếp

Chương 169: Trần Thế Hào ở Đông Hải! (2)

Tô Vỹ và Tô Lực nhìn về phía Trần Thế Hào, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Rất hiển nhiên, hai người này đã từng nghe qua danh tiếng của Trần Thế Hào, chỉ là chưa từng gặp qua.

Hoặc là biết Trần Thế Hào trông như thế nào, nhưng lại không chú ý đến ông ấy đang đứng sau lưng Chu Dương.

“Ông là Trần Thế Hào ư? Tại sao ông lại ở đây?”

Sắc mặt của Tô Lực rất khó coi, nhìn thấy Trần Thế Hào, giọng nói có chút run rẫy.

Danh tiếng của Trần Thế Hào, toàn bộ thành phố Đông Hải này, chỉ cần là Gia tộc có chút thực lực đều biết đến.

Ông ấy không chỉ là ông chủ của Câu lạc Bộ Silver Lake, câu lạc bộ cao cấp nhất thành phố Đông Hải, còn là thượng khách của chính quyền Đông Hải.

Thậm chí có tin đồn là Trần Thế Hào có quan hệ thân thích với lãnh đạo chính quyền.

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng đều nói rõ, bất kể là bối cảnh xã hội, hay là bối cảnh phía chính phủ của Trần Thế Hào đều rất mạnh.

Phải biết rằng, mặc dù Tô gia ở Đông Hải được coi là gia tộc lớn, dưới trướng có câu lạc bộ tư nhân Tôn Hưởng có thể sánh ngang với Câu lạc bộ Silver Lake, nhưng cũng chỉ là tự tông bốc.

Nếu mà đưa đến nói trước mặt người hiểu biết, Câu lạc bộ Silver Lake không biết cao cấp hơn Câu lạc bộ tư nhân Tôn Hưởng bao nhiêu.

Huống hồ, đến nay Tô gia cũng không có quan hệ gì lớn với các cấp chính phủ.

Cả thành phố Đông Hải, gia tộc có quan hệ gắn liền với chính phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lại không có Tô gia.

“Sao vậy, tôi không thể ở đây à?”

Trần Thế Hào cười lạnh nói.

“Tô Lực, không được vô lễ, Trần tổng từ xa đến, tất nhiên là vinh hạnh của Tô gia chúng tôi, chỉ là hiện tại Tô gia còn đang xử lý việc nội bộ, không tiếp đãi chu đáo, mong Trần tổng thứ lỗi.”

Ông lão ho mạnh một tiếng, ngăn cản Tô Lực tiếp.

tục mở miệng, sau đó nhẹ gật đầu xin lỗi Trần Thế Hào và Chu Dương.

Ông ấy biết Trần Thế Hào, nhưng không biết Chu Dương, vì thế nghĩ rằng người dẫn đầu lần này là Trần Thế Hào, mà Chu Dương chỉ là người đi theo.

“Thiếu gia, ngài xem thế nào?”

Trần Thế Hào không phản ứng, mà nhìn phía Chu Dương, thấp giọng hỏi ý kiến.

Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt ông ấy biến sắc, trong mắt tràn ngập sự nghỉ ngờ!

Bản thân Trần Thế Hào ở thành phố Đông Hải được coi là sự tồn tại khổng lồ, một mình ông ấy được xem như một gia tộc thượng lưu.

Ở thành phố Đông Hải, Trần Thế Hào thậm chí không cần nể mặt hầu hết các gia tộc, những gia tộc này cũng sẽ không làm gì được ông.

Nhưng hiện tại Trần Thế Hào lại tôn kính với một người thanh niên như vậy.

Người thanh niên này rốt cục là aï?

Trong lòng ông lão hết sức nghỉ ngờ, nghiêm túc nhìn Chu Dương, xác định lại bản thân mình không hề quen biết anh.

“Lẽ nào là đệ tử của gia tộc lớn nào mới đến Đông Hải ư? Nghe đồn đằng sau Trần Thế Hào có gia tộc cực lớn chống lưng, không nhế người này đến từ gia tộc cực lớn này?”

Bỗng chốc, ông lão nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, nhưng từng cái từng cái bị ông ấy loại trừ.

Chỉ khi nghĩ đến khả năng này, mắt ông ấy mới sáng lên, cảm thấy có thể đúng.

Nếu không, với tính cách của Trần Thế Hào, không thể nào cúi đầu như vậy.

“Người này là ai2”

Chu Dương thấp giọng hỏi.

Ông lão này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa ngay cả Tô Lực và Tô Vỹ cũng không dám hỗn xược trước mặt ông ấy, thậm chỉ không dám có bất cứ hành động chống lại nào.

Có thể thấy, địa vị của ông lão này ở Tô gia không tầm thường.

Hơn nữa, xem ra, đều không hề quá thiên vị đối với Tô Thế Minh và Tô Thế Cầm.

“Thiếu gia, đây là Tô Huy, tam gia của Tô gia, là em trai thứ ba của Lão gia chủ, chú ba của Tô Thế Minh, phụ trách quản lý tất cả lực lượng cao thủ và bảo vệ của Tô gia, có thể nói, ông ấy phụ trách quản lý vũ lực của toàn bộ Tô gia.

Trần Thế Hào nhất nhất nói.

Chu Dương gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.

Chả trách anh nhìn thấy người này lại cảm giác.

còn mạnh mẽ hơn cả Ngưu Xuyên, nếu như là phụ trách quản lý toàn bộ vũ lực của Tô gia, vậy thì thực lực của bản thân nhất định vượt quá người thường.

“Nếu như ông ấy biết ông, vậy ông tự đi giao thiệp với ông ấy đi, thử thăm dò ông ấy trước, xem xem chúng ta có thể vào trong không, nếu không, chúng ta không vào Lý Sự Đường được, thì cũng không thể nhúng tay vào sự tranh chấp hiện tại của Tô gia”.

Chu Dương nhẹ giọng nói.

“Vâng”

“Hóa ra là Tô tam gia Tô Huy, Trần mỗ không mời lại đến, mong được lượng thứ”.

Trần Thế Hào chắp tay với Tô Huy, coi như dùng cách của nhân sĩ giang hồ chào hỏi.

“Đâu có, chỉ là không biết Trần Tổng hôm nay đến Tô gia, có việc gì?”

Tô Huy to giọng hỏi, ánh mắt lại nhìn qua nhìn lại giữa Trần Thế Hào và Chu Dương.

Ông ấy mới nãy rõ ràng nhìn thấy Trần Thế Hào.

ủa Chu Dương, lờ lại rất tùy ý, rất rõ ràng là Trần Thế Hào không muốn để lộ thân phận của Chu Dương.

Nếu đã như vậy, thân phận của Chu Dương nhất định rất tôn quý.

‘Vừa nghĩ đến tình cảnh khó xử mà Tô gia phải đối mặt trước mắt, Tô Huy càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Ông là Tam gia của Tô gia, phụ trách quản lý tất cả vũ lực của toàn gia tộc, nhưng đối với việc quản lý gia tộc và sản nghiệp thì chẳng biết gì.

Nhìn thấy Tô gia rơi vào cảnh khó xử, nội bộ càng lún sâu vào việc tranh cấp gia chủ, Tô Huy cũng bất lực.

Vốn dĩ sự xuất hiện của Tôn Càn Khôn ngày hôm nay, khiến ông cảm thấy có lẽ sẽ nhận được trợ giúp của Tôn gia, có thể giúp Tô gia lần nữa trổi dậy.

Nhưng sau khi thương lượng ở Lý Sự Đường, Tô Huy nhìn ra Tôn gia cũng không có ý tốt.

Hiện tại nhìn thấy Chu Dương, Tô Huy bỗng nhiên cảm thấy có thể lợi dụng tầm ảnh hưởng của anh, để Tôn gia không dám làm xằng làm bậy.

“Tam gia gia, bọn họ là do con mời tới”: Lúc này, Tô Vỹ vội vàng nói.

Cậu ấy mời Chu Dương tới, là để trợ giúp Tô Thế Minh cha của cậu.

Ngộ nhỡ Tô Huy ở đây thọc gậy bánh xe, vậy thì Tô Vỹ sẽ khóc không ra nước mắt.

“Hừ! Chú ba, chú cũng biết Tô Vỹ thường ngày có bộ dạng gì, người hắn mời đến, có thể là thứ tốt gì chứ, theo cháu thấy, Trần tổng sợ cũng là bị Tô Vỹ lừa đến đây. “

“Tô Vỹ, đã đến nước này rồi, cậu còn không nhận lỗi, chả nhẽ cậu muốn khiến Tô gia rơi vào vực thẳm không ngóc đầu lên được sao?”

Chỉ là, ai cũng không ngờ đến Tô Huy không trả lời, mà Tô Lực lại lên giọng dạy dỗ.

Bỗng chốc, toàn bộ mọi người mắt chữ O miệng chữ A đổ dồn về phía Tô Lực.

Chu Dương cười lạnh trong lòng, Tô Lực này đúng là kẻ ngu xuẩn, chỉ vì ngăn mình đi vào Lý Sự Đường, trợ giúp Tô Thế Minh, lại nói ra nhưng lời như thế.

Trước tiên không nói những lời này có phải làm quá hay không, mà nó thật sự không hợp lý.

Chỉ riêng trước mặt Trần Thế Hào nói như vậy, chính là đang kiếm chuyện cho Tô gia.

“Hừ”

Chu Dương hừ lạnh, trong lòng đã đánh một dấu chéo thật lớn cho ng, ánh mắt đột nhiên sắc.

tên Tô Lực này.

# Nói rất hay! Nói rất hay!”

Trần Thế Hào nghe thấy Chu Dương hừ nhẹ, trong lòng tự hiểu, nhẹ nhẹ vỗ tay.

Chỉ là, biểu cảm trên mặt Trần Thế Hào nhìn qua là cười nhạt, nhưng không hề có chút tình cảm, hiển nhiên cực kỳ giả tạo.

“Xem ra Tô Lực Tô gia, không chỉ có mỗi tài kinh doanh, trình độ múa mép cũng không tệ”.

“Chỉ là, tôi là cùng Tô Vỹ đến, anh có quyền gì, chặn hết chúng tôi ở bên ngoài, là Tô gia đã đổi chủ, hiện giờ do anh cai quản, hay là mặt mũi Trần Thế Hào tôi không đủ, trong mắt anh chỉ là con lợn, con chớ?”

Trần Thế Hào nói đến cuối, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Đột nhiên một trận gió lạnh từ giữa hành lang thổi qua, Tô Lực thấy rùng mình, lúc này mới ý thức được tình hình không ổn.

Với địa vị của Tô Lực ở Tô gia, nói như thế với Tô Vỹ, có lẽ người Tô gia sẽ nể mặt Lão gia chủ mới mặc kệ hắn.

Nhưng trước mặt hắn bây giờ là Trần Thế Hào, toàn thành phố Đông Hải đều không có mấy người dám đứng trước mặt ông nói như vậy.

Tô Lực hắn không chỉ nói, mà còn có bộ dạng coi thường Trần Thế Hào, không thể nghỉ ngờ đây chính.

là đang tìm đường chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.