Chàng Rể Đại Gia Full

Chương 166

trước
tiếp

Chương 166: Đi đến Tô gia!

“Có điều tra được lần này ai sẽ đại diện Tôn gia đến Tô gia không?”

Chu Dương suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu lên hỏi.

Từ trước đến nay anh không làm việc gì mà không có sự chuẩn bị trước.

Bất luận đó là việc của bản thân hay là việc của người khác, cho dù người đó quan trọng hay có mối quan hệ sâu sắc với anh như thế nào đi nữa.

Phải biết rằng, ngay cả công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc khi đối diện với khó khăn, Chu Dương cũng không trực tiếp nói sẽ giúp đỡ, chỉ sau khi hoàn thành sản phẩm mặt nạ làm trắng da chống lão hóa, chuẩn bị tốt kế hoạch toàn diện, đợi dự án tung ra thị trường, thì anh mới ra tay.

Chuyện của Tô gia lần này, mặc dù Chu Dương quen biết và có quan hệ không tệ với Tô Vỹ, hơn nữa Tô Thế Minh vẫn luôn khách sáo với anh.

Nhưng trước khi làm rõ thế lực giữa Tô Thế Cầm và Tôn gia, Chu Dương tuyệt đối không thể tùy tiện ra tay.

Trần Thế Hào suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói.

“Lần này Tôn gia đã cử Tôn Càn Khôn! Hắn ta là con trai thứ đời thứ hai của Tô gia, bản lĩnh không nhỏ.”

Sau đó, Trần Thế Hào đưa cho Chu Dương thêm một số thông tin về Tôn Càn Khôn, giúp anh hiểu rõ hơn về con người Tôn Càn Khôn.

Hóa ra, tên Tôn Càn Khôn này là cậu hai đời thứ hai nhà Tôn gia, là em trai ruột của chủ nhân Tôn gia bây giờ.

Lấy tên là Càn Khôn, ắt hẳn Tôn gia đã đặt kỳ vọng rất lớn đối với hắn!

Tôn Càn Khôn cũng không phụ sự bồi dưỡng của Tôn gia, còn trẻ tuổi nhưng đã đạt được học vị tiến sĩ kinh tế của trường đại học nổi tiếng nhất trong nước, sau đó đi du học nước ngoài, lại trở thành tiến sĩ quản trị kinh doanh, cũng là người có học thức cao.

nhất ở Tôn gia.

Nhưng nếu như chỉ có học lực cao, thì Tôn Càn Khôn cũng chẳng là gì cả, dù sao ở thành phố Đông Hải này. cũng có người học thức còn cao hơn hắn.

Quan trọng là Tôn Càn Khôn khi đi du học ở nước ngoài đã giúp Tôn gia mua lại được một công ty khoa học công nghệ với giá rất thấp.

Từ trước đến nay ở nước ngoài thường quản lý rất nghiêm ngặt và không cho phép doanh nghiệp Trung Quốc thu mua lại các doanh nghiệp khoa học công nghệ.

Trước khi Tôn Càn Khôn ra tay, đã có không dưới mười công ty Trung Quốc đưa ra yêu cầu mua lại công ty choa học công nghệ đó, nhưng tất cả đều thất bại!

Đến lúc Tôn Càn Khôn vừa ra tay đã thành công ngay lập tức, điều này khiến tên tuổi Tôn Càn Khôn được nhiều người trong và ngoài nước biết đến.

Sau khi Tôn Càn Khôn trở về Tôn gia, hắn trực tiếp quản lý phần lớn sản nghiệp của Tôn gia, thế lực thậm chí còn lớn hơn cả người đứng đầu Tôn gia.

Chu Dương nhận thấy Tôn Càn Khôn có tài năng, năng lực nhưng hắn luôn kiêm tốn và kiên nhẫn.

Chu Dương trong lòng cảm thấy không đúng, một người như thế sao có thể nhúng tay vào chuyện của Tô gia chứ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với con người hắn!

“Thiếu gia, Tôn Càn Khôn vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện của Tô gia, nhưng đây là mệnh lệnh của người đứng đầu Tôn gia – Tôn Vũ, Tôn Càn Khôn cũng không dám chống đối.

Nhìn thấy được sự nghỉ ngờ của Chu Dương, Trần Thế Hào liền giải thích.

Tên tuổi của Tôn Càn Khôn ở Đông Hải rất lớn, thế lực cũng rất mạnh, Trần Thế Hào không muốn Chu Dương chịu bất lợi trước hắn, vì thế đem toàn bộ tài liệu về Tôn Càn Khôn bàn giao rõ ràng.

Như vậy Chu Dương sẽ có sự chuẩn bị, khi đối mặt với Tôn Càn Khôn cũng sẽ không bị hắn chèn ép.

“Tôi biết rồi.”

Chu Dương kế gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

Nếu Tôn Càn Khôn vốn đã không muốn can thiệp vào chuyện nội bộ của Tô gia, thì sẽ có khả năng thực hiện nhất định.

Còn người đã muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ Tô gia để trục lợi thì cho dù có nói thế nào cũng không thay đổi được, trừ khi đưa ra một chuyện có lợi hơn.

“Tinh Tỉnh Tinh.”

Ngay lúc này, điện thoại của Chu Dương đột nhiên reo lên.

Chu Dương cầm điện thoại, người gọi đến là Tô Vỹ, trong lòng cũng hiểu được có chuyện gì.

Người của Tôn gia nhúng tay vào, mà Tô Vỹ lại gọi điện vào lúc này, chuyện này cũng có thể đoán ra được.

“Lão đại, anh có rảnh không?”

‘Vừa nhấc điện thoại lên, giọng Tô Vỹ sốt ruột nói.

Trần Thế Hào nhìn Chu Dương, khẽ mm cười.

Mặc dù Chu Dương vốn không có ý định can thiệp vào chuyện nội bộ của Tô gia, nhưng nếu người của Tô gia đã mở lời, thì Chu Dương dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Huống hồ, nhờ Chu Dương giúp đỡ thì phải trả giá chứ cũng không phải giúp đỡ không công.

Nếu Chu Dương muốn cũng cổ thế lực của mình ở Đông Hải, thì việc hợp tác với Tô gia cũng được xem là một biện pháp tốt.

“Có chuyện gì thế?”

Chu Dương giả vờ không biết, hỏi.

Vào lúc này, Chu Dương nắm chắc quyền chủ động trong tay, như vậy sau này Chu Dương có thể thoải mái cư xử với Tô gia, không cần phải chịu sự dẫn dắt của Tô gia nữa.

“Lão đại, Tôn Thế Cẩm đã bắt đầu đợt công kích cuối cùng với cha tôi, lần này bà ta khí thế hùng hổ, hơn nữa lại còn nhờ vào viện trợ bên ngoài, cha tôi bây giờ ứng phó không nổi, tôi muốn nhờ anh giúp.

đỡ.

Giọng của Tô Vỹ rất gấp gáp, ngừng một chút liền nói tiếp.

“Anh yên tâm, Tô gia chúng em sẽ không để anh giúp đỡ không công…”

“Tôi đến ngay bây giờ.

Không đợi Tô Vỹ nói hết câu, Chu Dương đã lên tiếng.

Chuyện đến mức này, Tô Thế Minh đang rơi vào tình thế khó khăn, nếu bây giờ Chu Dương tỏ ra quá hung hăng thì trong lòng ông ấy nhất định sẽ nảy sinh những khúc mắc.

Cho dù sau khi giải quyết xong chuyện của Tô Thế Cầm, trong lòng Tô Thế Minh cũng sẽ đề phòng Chu Dương.

Nếu đã vậy, không bằng chủ động một chút.

Điều này không thể hiện anh đang nịnh bợ Tô gia, trái lại anh có thể lấy được sự cảm kích của Tô gia.

“Tốt quá rồi, em ra ngoài cổng đón anh!”

Tô Vỹ vui mừng, vội vàng nói.

Những lần trước Chu Dương đến Tô gia, đó là một trang viên rộng lớn, đi từ cổng vào cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Huống hồ, hôm nay Tô gia xảy ra chuyện như vậy, lại có sự can thiệp của Tôn gia, không tránh khỏi ra lệnh cấm cửa để đề phòng có người làm loạn.

Có Tô Vỹ ra mặt, Chu Dương mới có thể dễ dàng đi vào Tô gia.

Gọi thêm Trần Thế Hào đi cùng, Chu Dương trực tiếp đến thằng Tô gia.

Trần Thế Hào biết lần này Chu Dương ra mặt, nên chỉ chải chuốt qua loa, người bình thường nhìn thấy sẽ không nhận ra ông ta.

Đến cổng trang viên của Tô gia, Tô Vỹ đã đứng đợi sẵn.

Nhìn thấy Chu Dương xuống xe, Tô Vỹ liền vội vàng chạy tới.

“ Cuối cùng anh cũng tới rồi, tốt quá rồi.”

“Tình hình bên trong thế nào rồi?”

Chu Dương khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ đưa Trần Thế Hào cùng một đám người đi thẳng vào trang viên của Tô gia.

Đi qua một con đường nhỏ rồi sau đó là một hành lang dài.

“Đứng lại! Các người là ai mà dám xông vào Tô giai Chu Dương đang chuẩn bị đi vào trong thì có một giọng nói hung dữ vang lên.

Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen từ trong bước ra, ngăn Chu Dương và những người phía trước.

lại.

“Hỗn xược! Bọn họ là do tôi mời đến, lẽ nào cậu muốn ngăn cản tôi?”

Tô Vỹ hiển nhĩ bọn họ cản đường, đầu.

n là biết đám người này, nhìn thấy n tức giận mắng chửi tên cầm “Tô thiếu gia, hôm nay Tô gia có chuyện trọng đại, người ngoài tuyệt đối không được phép đi vào, xin anh hãy đưa những người này đi”

Chỉ là tên cầm đầu của đám người đó không hề quan tâm đến lời quát mắng của Tô Vỹ, hơn nữa còn bình tĩnh đưa tay mời đám người của Chu Dương ra khỏi Tô gia.

“Tại sao người của Tôn gia có thể vào? Mà người của tôi lại không thể vào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.