Bát Gia Tái Thế

Chương 3

trước
tiếp

Chương 3

Anh cúi đầu thật sâu trước Sửu gia để tạm biệt, mà lúc này trưởng ngục cũng đã mang đồ của anh đến, mời anh rời đi.

Nếu đã quyết định đi thì đương nhiên không có gì phải lưu luyến, anh bước đi đầu không ngoảnh lại.

“Cậu nhóc, có một số chuyện cậu đừng như tôi, trốn tránh cả đời, nếu không đến chết cũng không đối mặt được”.

Giọng của Sửu gia vang lên phía sau khiến Trần Đức khựng lại, nhưng anh không quay đầu, tiếp tục bước đi.

Cánh cổng nhà giam thành phố Tần mở ra, ánh mặt trời chiếu vào góc tối, Trần Đức vô thức nheo mắt lại, thật lâu mới thích ứng được.

“Hoang gia, đừng quay đầu, đây là đồ của cậu, cầm lấy đi”, trưởng nhà giam đưa cặp sách cho Trần Đức: “Quay đầu sẽ không may mắn”.

“Ha…”, khoé miệng Trần Đức nhếch lên nụ cười lười biếng, bất cần đời.

Anh nhìn vào đồ trong túi.

Một con dao găm, một chiếc điện thoại di động, một ít tiền lẻ, một tấm thẻ căn cước, không thiếu thứ gì.

Thậm chí còn có một bình rượu Thiêu Đao Tử mà anh thích nhất.

Ba năm trở lại đây, tính tình Trần Đức thay đổi rõ rệt, bây giờ anh không còn là chàng thanh niên tài năng lộ rõ, tài hoa xuất chúng nữa.

Anh cũng không chú ý quá nhiều, vì thế thản nhiên quay đầu lại: “Lão Hình, cảm ơn rượu của ông, bây giờ tôi đi, ông cũng chuẩn bị thuyên chuyển công tác đúng không? Mấy năm nay vì chăm sóc tôi mà cố ý chuyển tới đây, vất vả cho ông rồi”, Trần Đức cười bảo.

“Đâu có”, Hình Tông Đài mỉm cười: “Cậu là người lính mà thủ trưởng quý nhất, bây giờ ông ấy đã qua đời, đương nhiên tôi nên chăm sóc cậu. Tôi đã lưu số của mình vào điện thoại trong cặp, có chuyện gì cậu cứ gọi cho tôi”.

“Được”.

Trần Đức đáp.

“Hoang gia, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu”, Hình Tông Đài thận trọng hỏi: “Cậu thật sự đã buông bỏ được chuyện ba năm trước à?”

“Ông nghĩ sao?”

Trần Đức hỏi ngược lại, anh nở nụ cười, không chờ Hình Tông Đài trả lời đã chậm rãi bước đi, kéo thành một bóng đen rất dài dưới ánh trời chiều.

Bắt đầu từ hôm nay mãnh hổ sổ lồng, trên thế giới sẽ có những thay đổi thế nào đây?

Hình Tông Đài nhìn theo bóng lưng của Trần Bát Hoang, thực hiện động tác chào tiêu chuẩn của quân đội để tạm biệt ‘quả bom hẹn giờ’ này!

Thành phố Tần.

Mùa hè nóng rực, mặt trời như thiêu như đốt ở tít trên cao, phủ xuống đô thị phồn hoa một tầng ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt. Trên những con đường lớn trải nhựa, ô tô qua lại không ngớt, hai bên đường là những thanh niên thiếu nữ mặc rất ít vải, là cảnh tượng mà chỉ thành phố lớn mới có.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, người xe đông đúc, nắng nóng khiến làn da của các cô gái càng thêm bóng láng.

Nơi càng đông người thì người buôn bán nhỏ càng đông, trước quầy hàng có dòng chữ nhỏ ‘Cửa hàng tạp hoá vạn năng’, Trần Đức lấy một bình rượu mạnh ra, tu ừng ực như uống nước.

Thiêu Đao Tử chảy vào cuống họng như lưỡi dao cứa qua cổ, anh thoải mái thở ra một hơi, đôi mắt có vẻ lười biếng, nhìn dòng người hối hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.