Bát Gia Tái Thế

Chương 2

trước
tiếp

Chương 2

Nói đến đây, trưởng ngục đột nhiên dừng lại, giọng điệu thay đổi: “Xin lỗi Hoang gia, tôi không nên nhắc tới chuyện đó”.

Suýt chút nữa ông đã quên chuyện đó là điều cấm kỵ của Hoang gia, ba năm trước ông nhắc đến một lần, nơi này suýt nữa đã bị anh dỡ bỏ.

Sau khi đánh hơn một trăm người bảo vệ ở đây bị thương, anh mới dừng lại, cảnh tượng lúc đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nhưng ông ngạc nhiên phát hiện lần này Hoang gia không phát điên mà rất bình tĩnh, cũng không có gì khác thường.

“Không sao, đều qua rồi, những chuyện đó tôi cũng đã quên”.

“Lấy đồ của tôi tới đây đi, ba năm rồi, cũng đã đến lúc tôi nên rời khỏi đây”, người thanh niên nói.

Anh tên là Trần Đức, tự là Bát Hoang.

Mọi người gọi anh là Trần Bát Hoang hoặc Hoang gia.

Thời đại này người có tên còn có tự rất ít, Trần Đức là một trong số ít người đó.

Trưởng ngục thấy hơi kỳ lạ trước phản ứng của Hoang gia, nhưng hơn cả vẫn là vui mừng, cuối cùng Hoang gia cũng đi khỏi đây, ông ta rất mong chờ sau khi Hoang gia đi sẽ làm ra chuyện long trời lở đất nào.

Trưởng ngục luôn miệng đồng ý, sau đó xoay người đi lấy đồ giúp Trần Đức.

“Sắp đi à?”

Lúc này, phạm nhân phòng kế bên Trần Đức dựa vào tường chợp mắt bỗng mở mắt ra.

Đây là một người đàn ông lớn tuổi với tướng mạo rất xấu xí, ngũ quan gần như biến dạng, trên mặt còn có vết bỏng, tóc xoã ra dài đến vai bết thành một mớ, không biết đã bao lâu rồi chưa gội đầu.

Nguyên nhân ông ta vào đây không giống với Trần Đức cố ý tới, ông ta là tù nhân thực sự.

Ông ta cũng là một trong số ít bạn trong nhà tù này của Trần Đức.

“Đúng”, Trần Đức đáp: “Lúc trước người anh em của tôi vì tôi mà chết, cậu ấy còn một người em gái, dù thế nào tôi cũng phải chăm sóc cô ấy thật tốt thay cậu ấy”.

“Được rồi, ra ngoài là tốt, cậu còn trẻ, thế giới muôn màu bên ngoài thích hợp với cậu hơn”, ông lão kéo dài giọng giống như người thời xưa nói chuyện, mang theo cảm giác hàm súc, thú vị.

“Sửu gia”, Trần Đức nói: “Ba năm qua cảm ơn ông rất nhiều, nếu không tôi đã là một kẻ tàn phế”.

Nếu trưởng ngục ở đây chắc chắn sẽ hết hồn, không ngờ Hoang gia lại gọi ông già này là “gia”.

“Cậu cho tôi rượu ngon, thịt ngon, tôi giúp cậu chữa lành vết thương thì có gì đâu, giao dịch công bằng thôi, không cần cảm ơn”, Sửu gia đáp: “Hơn nữa cậu là người duy nhất có hy vọng được ra khỏi đây, chỉ có cậu mới có thể truyền lại y thuật mà tôi đã nghiên cứu cả đời”.

“Dù sao ba ngày nữa tôi cũng phải chết, có thể tận mắt nhìn thấy cậu được đi, cũng coi như chết không hối tiếc”.

Trần Đức im lặng, nhất thời không biết nên nói gì, tuy Sửu gia có ơn với anh nhưng nếu đã làm một số chuyện thì bắt buộc phải trả giá.

Năm đó Sửu gia vì nghiên cứu y học nên đã dùng trẻ sơ sinh, kẻ lang thang và những thiếu niên thiếu nữ trẻ làm đối tượng thử thuốc, bao nhiêu người chết trong tay ông, có lẽ chính ông cũng không nhớ nổi.

Cả đời ông sống vì y học, có thể gọi là kẻ điên, mặt ông như vậy cũng là do thử thuốc mà thành.

Nếu Trần Đức giúp ông ta thì không công bằng với những người đã khuất, điều duy nhất anh có thể làm là dặn người ở đây giữ toàn thây cho ông ta, tìm nơi chôn cất rồi hàng năm tới tế bái.

Quan trọng hơn là Sửu gia luôn muốn chết, cho dù Trần Đức giúp thì ông ta cũng không đi.

“Sửu gia, tạm biệt”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.