Yêu Không Thể Yêu Lâm Tĩnh Văn

Chương 79

trước
tiếp

Chương 79

Nhưng tôi sẽ không lùi bước, trên đường đi Trang Dật Dương đã gọi điện cho tôi, đã khai thác được nhân tài hàng đầu trong ngành này, hợp đồng nhân sự vừa được ký kết, ảnh cũng đã được gửi đến rồi.

Tôi còn chưa giải thích xong, Trình Cương đã không cho tôi cơ hội rồi, trực tiếp gọi bảo vệ đuổi tôi đi.

Tôi lần đầu tiên bị bảo vệ lôi ra ngoài, có chút khó chịu đứng trước cửa công ty Duyệt Hòa, không chịu được dậm dậm chân, thực sự quá vô lễ rồi!

“Cô Lâm, trùng hợp vậy!”

Tôi quay người liên nhìn thấy Liêu Phàm đang đứng đó cười ranh mãnh, không khỏi nhíu mày, “Cười cợt người khác, vui không?”

Lại là một người có Liêu quan đến Châu Tư Dĩnh, đúng là đáng ghét!

“Cô Lâm hiểu lầm Liêu mỗ rồi, đây là công ty của tôi, không phải tôi đang cười nhạo cô!” Liêu Phàm nghiêm túc giải thích, tôi nghe thấy nhân viên ở quầy lễ tân chào lớn, “Chào Tổng giám đốc Liêu!”

Tôi lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng, hôm nay tôi đến đàm phán công việc, lại trực tiếp đặc tội với Boss lớn nhất của họ, đúng là bước chân trái ra cửa mà.

“Tổng giám đốc Liêu, xin lỗi anhI Nếu có thời gian, chúng ta nói chuyện chút được không?” Nếu không thông qua được Trình Cương, tôi tìm đến Liêu Phàm là được.

“Sau nửa tiếng nữa, tôi có thời gian 20 phút!” Liêu Phàm nhìn đồng hồ, nói một cách vô cùng chắc chắn.

Tất nhiên là tôi không thể từ chối rồi, lập tức vui mừng cùng anh ta bước vào, trên đường đi bắt gặp biểu cảm kinh ngạc của Trình Cương, tậm trạng lập †ức sung sướng.

Trong quá trình chờ đợi, tôi cẩn thận tìm hiểu tư liệu về tập đoàn Duyệt Hòa, người đại diện pháp lý là Trần Lam, không phải Liêu Phàm.

“Trần Lam là mẹ tôi!” Giọng nói của Liêu Phàm một lần nữa vang lên từ sau lưng tôi, con người này bước đi giống như mèo, không hề có chút âm thanh nào.

Tôi lén lút tra tư liệu bị người trong cuộc bắt quả tang, tôi không khỏi bối rối đến mức đỏ ửng mặt.

“Tôi xin lỗi!” Tôi vừa xin lỗi vừa nghĩ xem có nên tiếp tục bàn bạc không, thời gian chỉ vừa mới qua 20 phút, rõ ràng là còn 10 phút.

“Không cần xin lỗi, rát ít người biết hiện giờ tôi đang quản lý Duyệt Hòa, cô nghỉ ngờ cũng là điều bình thường. Tôi ở bên Liêu Thị nhiều hơn!” Liêu Phàm nghiêm túc giải thích, sau đó từ châm chọc nói một câu, “Tôi chính là tài phiệt đời thứ hai trong miệng người ta, nhưng tôi là tài phiệt đời thứ hai vất vải”

Một câu nói khiến cho sự ngại ngùng giữa chúng tôi tan biến không còn tăm hơi, tôi chủ động nói ra mục đích ngày hôm nay đến đây. Sau đó lấy ra bản kế hoạch, cùng với bản hợp đồng nhân sự với người kia.

Liêu Phàm chăm chú nhìn, sau đó ấn bộ đàm gọi Trình Cương vào.

Đứng trước mặt anh ta, Trình Cương không dám nói đến những nguyên nhân khác, chỉ nói thẳng, không yên tâm về mảng này ở Trang Thị, muốn giao dự án này cho công ty Trường Thành.

“Bảng giá của công ty Trường Thành chắc chắn cao hơn bên chúng tôi, ở cùng một mức giá, chất lượng phục vụ của chúng tôi tuyệt đối là tốt nhất!” Tôi gấp gáp giải thích, lần trước cũng chính vì công ty Trường Thành mà Trang Dật Dương mới nổi giận.

Tôi vô thức nghĩ đang đem về chút tổn thất cho hợp đồng này, mặc dù chuyện đó không phải do tôi làm.

“Bản kế hoạch đặt ở đây, tôi sẽ đích thân so sánh kỹ lưỡng. Cô Lâm, nếu buổi chiều không có việc gì nữa, cô có muốn cùng đi ăn cơm không? Lần trước không phải cô nói muốn cảm ơn tôi sao?” Liêu Phàm nói xong chuyện công việc liền lập tức đổi sắc mặt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.